Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1463 - Q6 - Chương 233: Tình Nghĩa Cuối Cùng.

Q6 - Chương 233: Tình nghĩa cuối cùng. Q6 - Chương 233: Tình nghĩa cuối cùng.Q6 - Chương 233: Tình nghĩa cuối cùng.

Đang nói chuyện trong nhà hết tiền thì có người tới nhà tặng tiền rồi.

Người tới là Hắc Xỉ Thường Chi.

Chính là Hắc Xỉ Thường Chi vừa mới lên cái cao nguyên Thổ Phồn trống không càn quét một vòng quay về. Mặc dù thu hoạch không nhiều nhưng có được một bức tượng Phật tổ tám tuổi.

Lần này hắn đích thân vận chuyển tượng phật tới chùa Đại Từ Ân.

Thực tế ở La Ta có hai bức tượng toàn thân Thích Ca Mầu Ni làm đúng kích thước người thật, một cái 12 tuổi là do Văn Thành công chúa tới đất Tạng mang theo, bức tượng tám tuổi này do Nê Bà La Xích Tôn công chúa gả cho Tùng Tán Can Bố mang tới.

Bức tượng 12 tuổi bị tăng lữ dùng bùn che giấu rồi, nên chỉ có thể đem bức tượng này về Trường An.

Vân Sơ gặp lại Hắc Xỉ Thường Chỉ thì tráng hán thân cao tám thước đó nay lưng chẳng còn thẳng tắp như năm xưa, râu tóc đã điểm sương, gặp lại Vân Sơ, miệng hắn mấp máy mấy lần, hổ thẹn thi lễ:" Mạt tướng Hắc Xỉ Thường Chỉ bái kiến quân hầu."

Năm xưa Vân Sơ đi Tây Vực khai thác thương đạo từng tới bái phỏng Hắc Xỉ Thường Chi đang đóng ở Cam Châu, hắn biết Vân Sơ tới nên lấy cớ tuần tra mà né tránh.

Sau Vân Sơ từ Tây Vực về, tới Ngọc Môn Quan gặp lại hắn, hắn vẫn né tránh, tựa hồ lo có dính dáng gì tới Vân Sơ vậy.

Cho nên lần này tới Trường An, không cách nào tránh mặt, hắn không biết phải dùng thái độ nào đối diện với Vân Sơ.

Vân Sơ tựa cười tựa không nhìn hắn:" Rốt cuộc cũng chịu tới gặp ta hả?"

Hắc Xỉ Thường Chi khom người:" Quân hầu thứ tội."

"Ngươi nhìn ta thấy ghét thì để lại lễ vật rồi đi đi." "Mạt tướng vốn là hàng tướng, đời này nguyện lấy mạng ra bảo vệ Đại Đường, hoàn thành chút trung nghĩa cuối cùng, không gặp quân hầu là vì không muốn tham gia vào phân tranh trong triều, không phải là có ý đối đầu với quân hầu."

Vân Sơ thở dài:" Phân tranh trên triều không phải ngươi muốn tránh là tránh được, có điều ngươi muốn giữ mình, vậy xem vận khí của ngươi thế nào."

Hắc Xỉ Thường Chi do dự rồi nói:" Lần này mạt tướng về Cam Châu rồi sẽ tới làm đô hộ của La Ta đô hộ phủ."

"Ngươi muốn đưa tộc nhân tới La Ta sao?"

"Bản thân mạt tướng muốn đi."

Vân Sơ không can thiệp gì, chỉ dặn:" Thổ Phồn là đất khắc nghiệt, chuyến này đi bảo trọng, ta sẽ tới thái y viện lấy ít thuốc làm sẵn thích hợp dùng ở Thổ Phồn, ngươi mang theo mà dùng."

Hắc XỈỉỈ Thường Chi lần nữa chắp tay tạ ơn.

Chỉ là cuộc bái kiến bình thường, hai người đã đi theo hai con đường khác xa nhau, chút tình nghĩa xưa không chịu được thời gian hao mòn, chẳng có gì nhiều để nói. Tiễn khách rồi Vân Sơ quay về hậu trạch thì thấy Ngu Tu Dung đang xem lễ vật Hắc Xỉ Thường Chi tặng.

Hắn vốn là thuộc hạ của Vân Sơ, tất nhiên biết Vân Sơ không thích những thứ màu mè, nên đánh thẳng bằng món chính, hai rương toàn đĩnh vàng, rồi bình vàng, đĩa vàng.

Vân Sơ nhìn Thôi Dao nắm hai đĩnh vàng không chịu buông:" Cô thấy chưa, ta mà muốn có tiền thì bao nhiêu cũng có."

"Hai đĩnh vàng này chưa đủ bồi thường trang sức thiếp thân mang đi bán đâu." Thôi Dao nói xong cầm hãi đĩnh vàng xoay người bỏ đi, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, làm ra vẻ mình không thèm tham nhiều:

Có điều Vân Sơ nhìn cái túi đeo bên hông sắp kéo tụt váy của nàng là biết trong đó ít nhất chứa ba đĩnh vàng. Đều là người từng đồng cam cộng khổ, chút tiền tài thôi chẳng đáng nhắc tới, nhờ không khi trong nhà tốt, nên Thôi Dao chẳng cần ra vẻ sĩ diện.

"Đây hẳn là lần cuối Hắc Xỉ Thường Chi tặng lễ vật cho nhà ta đấy." Ngu Tu Dung dựa vào số lễ vật để đánh giá, nếu đơn thuần lễ bái kiến, không thể nào nhiều như vậy được:

Vân Sơ gật đầu:" Tên đó chắc là muốn chết ở La Ta rồi, muốn dụng sự khổ cực của mình để gia tộc được yên bình."

"Thổ Phồn là nơi bần hàn, nay người Thổ Phồn đều chạy hết rồi, chỉ còn lại người Khương và ít bộ tộc nhỏ thôi, đất thì rộng người lại thưa thớt ... Thiếp còn nghe nói tới đó nước đun lên còn chẳng sôi được, người khỏe mạnh tới mấy cũng chẳng chịu nổi vài năm." Ngu Tu Dung đóng hòm vàng lại, nàng không phải người sống phú quý là quên lúc gian khó, nên trong nhà thiếu thốn một chút không có vấn đề gì:" Hi vọng hắn được toại nguyện."

Vân Sơ lắc đầu:" Không thể nào, Hắc Xỉ Thường Chi có thể hưởng vinh hoa phú quý vì hắn đã bỏ công sức, con cháu hắn muốn tiếp tục là không thể. Đời nào góp công, đời đó nhấp tịch, trải qua nhiều đời mới thành người Đường thực sự được, mới có thể coi họ như người Đường."

"Ai bảo thế?"

"Lý Hoằng!"

"Không phải của bệ hạ à?"

"Không, bệ hạ với hoàng hậu luôn muốn chiêu nạp vạn tộc để dùng."

"Đại Đường bây giờ nhiều người dị tộc như thế, làm sao mà đuổi đi được?"

"Không cần đuổi, chỉ cần bây giờ không cho bọn họ tham gia làm quan, đợi trăm năm sau quên đi phong tục tập quán cũ sẽ thành người Đường thôi."

Đêm nay không có trăng sáng, trên trời chỉ có một cái lưỡi liềm, những lời tán gẫu của phu thê họ tiêu tan cùng ngọn gió nhẹ của đêm hè dưới trời đêm Trường An.

Tháp Đại Nhạn đen xì xì như ngọn núi, Thiên Xu đằng xa thì rực sáng ánh đèn, công tượng đang ngày đêm trang trí cho cái cột ngả về phía đông nam ấy. Tới ngày mười lăm tháng tám, cái cột ấy sẽ rực rỡ nhất Trường An, vì trên đỉnh cột có ngọn đèn muôn đời không tắt.

Nửa đêm về sáng thì trời đổ mưa, mưa không lớn, lất phất hơi giống mưa xuân. Chính vì thế Vân Sơ sáng đi làm không mặc áo mưa, kết quả là cưỡi ngựa tới huyện nha thì y phục ướt sũng, nếu mà là mưa xuân thật thì cùng lắm chỉ làm áo ẩm chút thôi, đúng là thứ mưa lừa đảo.

Khi Vân Sơ đang lau khô cái đầu trọc thì Thẩm Như vội vàng đi vào, trên tay cầm một bản văn thư, gấp gáp nói:" Huyện tôn, Nam Chiếu thảm bại, Nhung Châu tư mã Chương Cừu hiếu Phương bị mai phục, toàn quân bị diệt, 3000 thiết giáp binh không ai sống sót."

"Mi Châu tư mã Hà Nhữ Đạo mang quân tới cứu, bị chặn lại ở Lộc Xuyên không tiến lên được, trơ mắt nhìn sở bộ Chương Cừu Hiếu Phương chiến tử."

"Tuấn Châu tư mã Lưu Hán Nguyên rút lui khỏi Đăng Xuyên bị thủ lĩnh man tộc Phổ Long suất lĩnh trại chủ mười sáu động bám theo truy sát. 4000 dân phu bị giết bị bắt vô số, 2000 thiết giáp chạy về tới Hà Phồ Xuyên thì còn chưa đầy 800."

"Trận chiến này chỉ tính riêng 8000 thiết giáp binh của Đại Đường tổn thất quá bảy thành, Hà Nhữ Đạo không có cứu viện, đành chạy về Thạch Tang Quận cố thủ."

"Huyện tôn, lần này chiến bại rất phiền toái, nếu để đám man tộc Nam Chiếu nhận ra chúng có thể đánh bại chúng ta sẽ lũ lượt tạo phản, nói không chừng uy hiếp tới cả Thành Đô."
Bình Luận (0)
Comment