Q6 - Chương 234: Kẻ thù không phải là man tộc.
Q6 - Chương 234: Kẻ thù không phải là man tộc.Q6 - Chương 234: Kẻ thù không phải là man tộc.
Tin dữ Thẩm Như bẩm báo làm Vân Sơ sững sờ, nếu xét riêng chiến sự chẳng nghiêm trọng tới mức đó, vấn đề chuyện này xảy ra ở đất Thục. Phải biết rằng giao thương trong nước của Trường An có trên ba thành là thương mại qua lại với đất Thục, nếu Thành Đô có chiến sự, thương đạo sẽ bị cắt đứt, khi đó sẽ là một đả kích vô cùng nặng nề với Sở giao dịch Trường An vẫn còn đang rất mong manh.
Không cần nhiều, chỉ cần thương đạo đứt đoạn vài ba tháng là đủ khiến sở giao dịch không gượng dậy nổi nữa rồi.
Giật lấy văn thư trong tay Thẩm Như, Vân Sơ đọc lại lần nữa, tin tức không có gì nhầm lẫn, nhưng y vẫn không tin nổi:" Bọn họ tác chiến kiểu gì thế, ta không tin hàng vạn quân với 8000 thiết giáp binh võ trang tận răng lại thua tới mức này."
Thẩm Như thở dài:" Chuyện ở tây nam thuộc hạ có nghe thương cổ đất Thục nhắc tới một ít, nơi đó núi cao rừng sâu chưa nói, nơi đó còn ẩm thấp, hỏa khí của đại quân khó phát huy tác dụng, dịch bệnh lại hoành hành. Suốt ba năm xuất chinh, tướng sĩ gần như chơi trốn tìm với man nhân, tìm không ra nơi họ sống, dù tìm ra thì man nhân biết đại quân tới, chỉ cần dẫn lợn dê tới nơi khác cắm trại là được."
"Trận chiến này khiến thanh danh Thịnh La Bì vang dội, bước tiếp theo rất có thể hắn sẽ mượn uy đại thắng, thống nhất tám bộ Nam Chiếu thành kẻ địch mạnh của Đại Đường ta."
"Thuộc hạ đang nghĩ bệ hạ ắt phái đại tướng xuất chinh, chiến sự đông bắc chưa kết thúc, Tiết tướng quân không về được, Bùi đại nhân thì giờ làm văn chức, chiến sự khẩn cấp, huyện tôn ở gần nhất, khả năng huyện tôn phải dẫn quân vào Thục rất cao."
Vân Sơ trầm ngâm:" Chưa chắc, ở Thành Đô có Vương Phương Dực, ở Ba Châu có Trình Vụ Đĩnh, bọn họ đủ sức đánh lui Thịnh La Bì..."
Còn chưa nói hết thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt cũng vội vàng đi vào, vừa qua cửa hai người họ gần như đồng thanh:" Chuẩn bị xuất chỉnh đi."
Hiển nhiên cả hai cũng giống Vân Sơ, lo lắng chiến sự này có thể ảnh hưởng tới sở giao dịch.
Vân Sơ vẫn giữ nguyên suy nghĩ." Ta không xuất chinh được, lực cản quá lớn, triều đình sẽ có người lo ngại ta có ý đồ với đất Thục."
Địch Nhân Kiệt phân tích tình thế:" Hơn hai năm trước bệ hạ hừng hực khí thế phái liền ba lộ đại quân đi tây nam diệt Thịnh La Bì. Kết quả bọn họ chẳng lập nổi một tấc công lao nào, lại còn hao binh tổn tướng."
"Đừng quên chiến sự ở phía đông bắc chưa kết thúc, Tiết Nhân Quý cũng đang chơi đuổi bắt với người Khiết Đan, người Hề."
"Từ sau khi phong thiện Thái Sơn, Đại Đường chỉ có hai trận chiến, vậy mà hai lần thảm bại, thế nên tình hình không thể coi như lúc bình thường, với tính khí bệ hạ, nhất định phái ra tinh nhuệ, không diệt được Thịnh La Bì thì cơn giận không nguôi.'
"Mà tinh nhuệ gần Thục nhất chính là phủ binh Quan Trung chúng ta rồi."
"Với lại ta vừa được tin cấp báo từ chỗ Bách ky ti, binh bộ biết tin tây nam thất bại, thông báo cho phía Trường An đầu tiên, rõ ràng có ý phái phủ binh Quan Trung vào Thục."
Vân Sơ đun nước pha trà:" Cứ bình tĩnh đã nào, nếu triều đình muốn chúng ta tiến quân tây nam thì ắt có đặc sứ tớ, có ý chỉ rồi hãng hành động."
"Đừng để chúng ta vội vã chuẩn bị, triều đình lại dùng người khác thì xấu hổ lắm."
Ôn Nhu nghiêm mặt nói:" Ngươi nên dâng tấu thỉnh chiến, hơn nữa nhất định phải cầm quân, quyền kiểm soát trận chiến này phải nằm trong tay chúng ta."
"Nếu là người khác, một cái cớ tiễu trừ loạn tặc, phong tỏa Kiếm Môn Quan vài tháng, cắt đứt qua lại giữa Trường An và đất Thục, ngươi biết hậu quả thế nào."
Vân Sơ thừa nhận đầu óc Ôn Nhu nhiều lúc quá âm u, nhưng lo ngại này của hắn là có cơ sở, tuy chỉ là một khả năng nhỏ, có điều không thể để vận mệnh của mình đặt vào tay người khác được, tới lúc đó hối hận thì cũng muộn.
Có điều chắc chắn rất nhiều người mong cơ hội lập công này, y muốn giành được quyền thống lĩnh, phải có chiến lược thuyết phục được hoàng đế. Vân Sơ chưa từng chiến đấu ở tây nam cũng biết thiết giáp chẳng phải là vô địch.
Bây giờ khải giáp của thiết giáp binh Đại Đường nặng ba mươi sáu cân, khải giáp phó tướng nặng bốn mươi cân, khải giáp của Vân Sơ năng năm mươi cân, thêm vào bội đao, cung nỏ, đoản kiếm, thuẫn tròn, lương thực, nước. Tải trọng thông thường của một thiết giáp binh là chừng 80 cân.
Nếu ở bình nguyên một người hai ngựa, chút tải trọng này với thiết giáp binh mà noi chẳng là gì, nhưng ở vùng núi, nơi chiến mã không đi được, cho dù có phụ binh hỗ trợ thì cũng vẫn khiến sắc chiến đấu của thiết giáp binh suy giảm.
Thiết giáp binh ở bình nguyên có chạy tám mươi dặm vẫn đủ sức chiến đấu, ở trong núi thì chạy vào ba dặm đã đủ vỡ phổi rồi.
Vào thời Đường, ngay cả Lũng Hữu cung có rừng cây rậm rạp, càng chẳng cần nói tới cả vùng tây nam như thế nào. Lý Thừa Tu từng chiến đấu ở vùng tây nam nói, tướng quân của bọn họ từng giết con mãng xà dài năm trượng.
Hắn kể ong ở đó to bằng ngón tay, ngay cả thứ kiến ở Quan Trung chỉ là con vật vô hại, đái một bãi là có thể diệt tộc, ở rừng núi tây nam, kiến có thể ăn thịt người.
Trên núi chưa nói tới hổ, báo, gấu với các loại sói, đến ngay cả loài mèo lớn cũng có thể xé toạc cổ người. Trong nước thì có cá sấu, có loài cá lớn coi con người là thức ăn, thậm chí hắn tận mắt nhìn thấy một đồng bạn đang tắm rửa trong sông, đột nhiên co giật ngã xuống nước, khi kéo lên thì chết rồi.
Tê giác, voi lớn ở đó thành từng đàn, cái thứ đó nhìn có vẻ chỉ ăn cỏ, hành động chậm chạp, nhưng nếu chọc giận chúng thì tê giác chạy nhanh hơn cả ngựa, không húc chết người chọc giận chúng không thôi. Mà voi càng là thứ thông minh, bọn chúng còn biết ban ngày trốn đi, tới tối sẽ tập kích ... Cái chân của bọn chúng chỉ cần dẫm một cái, dù thiết giáp binh cũng bị dẫm bẹp dí trong thiết giáp.
Trong bụi cỏ thì đâu đâu cũng có rắn độc, bọ cạp độc, rết độc, nhện độc, tới ngay cả một số loài cóc cũng có độc. Nếu tối ngủ phải bịt chặt tai lại, nếu không sẽ có vài loài chui vào trong đó coi lỗ tai thành ổ ấm áp để sinh con đẻ cái trong đó ...
Còn phải nói tới đỉa nữa, chúng ngửi thấy hơi người là thân thể vươn dài ra, nhìn xa xa như cành cây vậy, khi tới gần là chúng rơi xuống như mưa. Một con trâu khỏe mạnh chỉ qua đêm thôi là chúng hút sạch máu thành xác khô.
Lại cả muỗi nữa chứ, muỗi ở Trường An chỉ vo ve làm người ta bực mình thôi, so với muỗi tây nam thì chẳng là cái đinh gì. Ở một số nơi muỗi tụ tập che cả đất trời, vừa nhiều vừa to.
Phía trên vẫn chưa phải là những thứ đáng sợ nhất, mà khí hậu ẩm thấp, đôi khi một hai tháng không thấy bóng mặt trời, quần áo chưa biết khô là gì, chân sẽ bị thối rữa, có sĩ tốt thấy đũng quần nữa, gãi một cái lột cả mảng da...
Cho nên tác chiến ở tây nam không phải đánh nhau với man tộc, mà là những thứ kinh khủng kể trên.