Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1465 - Q6 - Chương 235: Binh Vô Thường Thế, Thủy Vô Thường Hình. (1)

Q6 - Chương 235: Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (1) Q6 - Chương 235: Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (1)Q6 - Chương 235: Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (1)

Vân Sơ lắng nghe hết lời Lý Thừa Tu kể về kinh nghiệm của hắn khi chiến đấu ở tây nam, kết hợp với cả kiến thức từ hai thế giới của y, nhận ra không khác biệt quá nhiều, tất nhiên cái nhìn của y về từng sự việc thì lại khác rất xa Lý Thừa Tu. Sau khi xác định tình hình cơ bản, Vân Sơ hỏi:" Vậy những man nhân sống ở đó chống lại những thứ ngươi kể ra sao?"

Lý Thừa Tu nghĩ một lúc rồi đáp:" Có thể bọn họ quen rồi."

"Không phải là quen, mà là các ngươi không nhìn thấy họ chết thôi." Vân Sơ chỉ ra:

Lý Thừa Tu ngạc nhiên:" Ý sư phụ nói là bọn họ cũng bị những thứ đó giết chết à?"

Vân Sơ gật đầu:" Tất nhiên là thế, bao nhiêu năm qua man nhân sống ở vùng rộng lớn như vậy mà nhân khẩu không tăng, vẫn ít ỏi như vậy, ngươi nghĩ là vì sao? Nếu ngươi ở tây nam đủ lâu có lẽ ngươi thấy số người trong trại của bọn họ luôn ở một trạng thái cố định."

"Đó mới là thói quen mà ngươi nói, bọn họ cùng đại tự nhiên đấu tranh thời gian dài đã thành một quan hệ cân bằng mong manh. Bằng cách giữ số người nhất định, bọn họ mới đủ thức ăn nuôi gia đình, nhân khẩu ít hơn thì họ bị đại tự nhiên nuốt chứng, nhân khẩu nhiều hơn thì rừng núi không nuôi được."

"Bọn họ di cư chẳng dễ dàng như ngươi nói, mỗi lần như thế là một lần mạo hiểm, nếu thất bại là diệt tộc."

"Ở nơi bọn họ quen thuộc, bọn họ biết ở đâu tìm được thức ăn, nước chỗ nào có thể uống, chỗ nào tránh được độc trùng, thú dữ."

"Nếu rời khỏi nơi quen thuộc, bọn họ kỳ thực không khác quân đội Đại Đường là bao, cũng phải đối diện với những nguy hiểm chúng ta phải đối diện. Bọn họ không nhiều trang bị như chúng ta, không có nhiều thuốc men như chúng ta, cho nên nếu ở hoàn cảnh xa lạ, bọn họ cũng chẳng có ưu thế gì."

"Ngươi nói các ngươi chiến đấu với man tộc ở tây nam nhưng không tìm thấy họ, thực ra tìm thấy hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần đuổi họ ra khỏi hoàn cảnh quen thuộc đã là đả kích nặng nê rồi."

Lý Thừa Tu bị những lời của Vân Sơ làm ngây ra hồi lâu, hắn chưa từng nghĩ vấn đề ở góc độ như thế:" Sư phụ cho rằng khi chúng ta tìm được nơi tụ cư của chúng thì nên ở lại đợi một thời gian chứ không phải thấy không có người là bỏ đi à?"

"Ngươi cho rằng nhà là gì? Nơi nào cũng thích hợp để làm nhà à? Nơi được chọn để làm nhà ắt là nơi có thể khiến người ta sinh sống bình an, càng là nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt thì càng như thế. Tìm được nơi an cư không hề dễ, ngay cả mục dân trên thảo nguyên quen sống nay đây mai đó, kỳ thực không phải họ tùy ý kiếm một nơi dừng lại là ở, mà đều là nơi họ hoặc người trong bộ tộc đều từng đi qua." Chuyện này Vân Sơ có quyền lên tiếng, Bạch Dương bộ dù di chuyển tới đâu, hàng năm đều quay về bên Trách Mãnh Hồ trú đông, lộ trình di cư của họ gần như cố định:

Lý Thừa Tu ngẫm nghĩ." Vậy nếu chúng ta cố thủ ở nơi chúng tụ cư thì chúng sớm muộn gì cũng tới tranh đoạt sao?”

Vân Sơ giảng giải:" Nhược điểm lớn nhất của man nhân là bọn họ không có lương thực duy trì lâu dài, nếu may mắn tìm được nơi nuôi sống bản thân, bọn họ sẽ không về, nếu không thì phải quay về, nếu không chỉ còn đường chết."

"Như ta nói khi nấy, ngươi nghĩ vì sao mà nhân số họ không tăng, đó là vì họ đã tới giới hạn. Theo ta nghĩ, bọn họ thường ngày đã phải dốc hết sức lực để tìm kiếm vật tư sinh sống rồi, nếu có nơi như thế, bọn họ đã sớm mở rộng lực lượng. Nếu bình thường không tìm ra được một nơi như thế, lý do gì đang trong thời chiến lại làm được."

"Về xác suất học mà nói, chuyện này là vô lý."

Lý Thừa Tu như được khai sáng rất nhiều, kích động nói:" Sư phụ, nếu lần này người đi tây nam, đệ tử xung phong."

Vân Sơ cân nhắc:" Cũng được, không chỉ ngươi đi, Vân Cẩn, Ôn Hoan, Quang Tự, Tư Tư đều đi, đây là cơ hội cho các ngươi đem những thứ đã học áp dụng vào thực tế, mở mang tầm nhìn, cảm thụ đại tự nhiên là thế nào."

Lý Thừa Tu ngạc nhiên:" Cả Tư Tư sư tỷ cũng đi sao?"

Vân Sơ thở dài:" Ôi, chẳng biết vì sao mà đứa bé này lại thích những thứ có độc, suốt ngày la hét muốn đi Lĩnh Nam bắt ít loài vật có độc về nghiên cứu, nếu không đưa nó đi, biết ta đi tây nam, thế nào nó chẳng lén đi theo."

"Có điều này những chuyện này còn sớm lắm, ta phải dâng tấu lên triều đã."

"Lát nữa ngươi đem đại kích của ta cắm lên nóc nhà, tránh người ta tưởng nhà chúng ta nghe tới chiến đấu liền sợ hãi, gần đây một số kẻ dám nói ra nói vào về Vân gia rồi."

Vân Sơ chiến công hiển hách, y có ba thanh đại kích, trước nay chẳng bao giờ cắm thứ này lên nóc nhà, sợ bị sét đánh, giờ nên cắm lên rồi.

Ba cây đại kích treo lá cờ khác nhau, ngoài cùng bên trái treo cờ Định Viễn tướng quân rách rưới, bên phải treo cờ Tuyên Uy tướng quân cũ nát, chỉ có ở chính giữa treo cờ Vân Huy tướng quân mới tinh.

Hai lá cờ trước Vân Sơ đều từng dùng trong quân, còn lá cờ giữa là huân hàm sau khi bách chiến trở về, hoàng đế luận công ban thưởng.

Khi ba lá cờ tung bay nên nóc phủ Vân gia, không khí trong phường Tân Xương thay đổi hẳn, từ náo nhiệt trở nên nghiêm trang hơn nhiều. Các gia tướng, hộ vệ trong nhà bắt đầu mặc giáp, các bộ khúc của Vân gia cũng rời nhà, tới đại trạch báo danh.

Hai huyện Trường An, Vạn Niên cũng bắt đầu triệu tập phủ binh dưới sự chỉ huy của quân tào, một khi triều đình hạ quân lệnh xuống là lập tức thành quân.

Tấu sớ thỉnh chiến của Vân Sơ được khoái mã đưa tới Lạc Dương, tây nam thảm bại, nếu trong quân không ai dám thỉnh chiến thì đó là sỉ nhục của Đại Đường.

Từ khi tin tức chiến bại ở tây nam truyền về Lạc Dương, cả triều đình sôi sùng sục, người thỉnh chiến, người đòi trừng trị tướng lĩnh, quan viên tây nam. Con mắt độc nhất của Lý Trị như mắt rắn độc, nhìn ai cũng lạnh băng khiến cung nhân trong hoàng cung gần như nín thở mỗi lần đi qua tẩm cung hoàng đế.

Hắn làm sao có thể ngờ được tám nghìn thiết giáp binh tinh nhuệ đi tây nam, đừng nói là giết sạch man nhân, lại còn mang về sỉ nhục vô tận.

Từ khi hắn phong thiện Thái Sơn trở về, liên tiếp hai chiến dịch, hắn đều nhận kết quả tệ tới không thể tệ hơn. Mặc dù Tiết Nhân Quý đã đánh tan liên quân Khiết Đan, người Hề ở Dã Trư Nguyên, nhưng đại bộ phận binh mã hai bộ này đã chạy vào một dài Bạch Sơn Hắc Thủy, hơn nữa lấy 500 người làm một đơn vị, tản vào tuyết nguyên bao la. Đại quân muốn tiếp tục mở rộng chiến quả sẽ gian nan hơn nhiều, cho tới tận bây giờ phía Tiết Nhân Quý vẫn chưa truyền tới tiếp báo bình định địch.

May mà tấu sớ cấu chiến chất đống như núi mới làm tâm tình của Lý Trị tốt hơn một chút, bao nhiêu tấu sớ thỉnh chiến như thế chứng tỏ võ nhân Đại Đường không ai sợ chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment