Q6 - Chương 236: Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (2)
Q6 - Chương 236: Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (2)Q6 - Chương 236: Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (2)
Vũ Mị thấy Lý Trị gian nan dùng con mắt độc nhất xem tấu sớ, nhỏ giọng nói:" Man nhân tây nam chỉ là mụn ghẻ ngoài da thôi, không đáng để bệ hạ nổi giận như thế."
Lý Trị ngẩng đầu lên:" Bệnh của trẫm thời thiếu niên cũng chỉ là bệnh vụn vặt thôi, bây giờ thế nào?"
Vũ Mị bình tĩnh nói:" Phái tướng tài tiêu diệt là được."
"Nơi này có rất nhiều người thỉnh chiến, chỉ không có hai người am hiểu chiến sự tây nam nhất là Trình Vụ Đĩnh và Vương Phương Dực. Điều này nói lên cái gì? Chính họ cũng không nắm chắc tiêu diệt man nhân."
"Trẫm không nghĩ hai người này sợ chiến, họ đều là mãnh tướng của Đại Đường, sao có thể kém hơn những kẻ lớn tiếng la lối trong triều được, họ im lặng thì ắt có nguyên nhân khác, không đơn thuần là chuyện chiến lực, vì thế dù là dũng tướng phái đi, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được."
Những tấu chương này đều rất dài, cho nên không thể nào dùng chữ lớn để viết, nhưng văn thư binh bộ, Lý Trị không cho Vũ Mị đọc hộ, một mình kiên trì đọc từng cái một.
Chỉ là đọc tới đâu hắn lại ném đi tới đó, nội dung không khác gì lúc cãi nhau trên triều, kẻ trước nói chỉ cân cho mình mười vạn có thể giết sạch man nhân tây nam, kẻ sau nói chỉ cần cho năm vạn, khiến Lý Trị càng đọc càng tức giận, văn thư vứt bừa bãi trên mặt đất càng lúc càng nhiều, cho tới khi đọc đến tấu sớ của Vân Sơ mới ngồi thẳng dậy.
Tấu sớ này của Vân Sơ rất dài, tên này lười viết tấu, mỗi lần dâng tấu lên đều ngắn gọn, một hai trang qua loa cho xong chuyện, lần này viết chi chít chữ, tới mười mấy trang, chưa đọc Lý Trị đã thấy khác thường rồi.
Mở ra quả nhiên là thế, trong tấu sớ Vân Sơ nói, Nam Chiếu tuy là vùng man hoang nghèo khó, nhưng hiện người Thổ Phồn đã tới Nê Bà La, chính là lúc Nam Chiếu yếu ớt nhất, thu phục là thích hợp. Nếu bây giờ lấy được Nam Chiêu, di dời người trong núi vào Xuyên tụ cư, trăm năm chưa có thời cơ tốt thế này. Một khi người Thổ Phồn lấy được Nê Bà La quay sang phía đông nhìn tới Nam Chiếu, khi đó Nam Chiếu như giòi bám xương, khiến Đại Đường đổ máu không ngừng.
Những lời này khác hắn tướng quân khác, Lý Trị gọi bí thư thừa tới đọc từng chữ cho hắn nghe. Vũ Mị mặt lạnh tanh ngồi quỳ đối diện hoàng đế, bí thư thừa toát mồ hôi đọc tấu sớ.
"... Lần này đại quân tiến vào Nam Chiếu nên mang theo hành trang gọn nhẹ, mặc dù như thế không đảm bảo tính mạng phủ binh tốt bằng trang bị nặng, nhưng man tộc vũ khí thô sơ, dù đem trang bị nhẹ, quân Đường vẫn có lợi..."
" Đại Đường chiến bại, không phải do quân không đủ mạnh, giáp không đủ chắc, mà do thiết giáp dùng vào không đúng chỗ. Ở nơi nóng nực mưa nhiều, thân mang trọng giáp không bảo vệ được tướng sĩ, còn thành gánh nặng."
"Ngoài ra chiến bại còn là do tham công mạo hiểm...
Trong tấu sớ Vân Sơ phân tích đại quân chưa có phòng tuyến vững chắc, chưa thiết lập tuyến đường vận chuyển lương thực an toàn, ỷ vào trang bị vượt trội trên người mà tùy tiện xông vào đất địch mới gặp phái vấn đề.
"Địch tiến thì ta lui, địch đóng thì ta quấy, địch mệt thì ta đánh, địch lui thì ta đuổi, man nhân không học binh pháp nhưng dùng binh phù hợp với yếu nghĩa của binh pháp, quân ta phạm hết đại ky này tới đại ky khác, không thua sao được?"
Lý Trị miệng lẩm nhẩm lại chiến lược man nhân với giáp binh Đại Đường mà Vân Sơ tấu lên, than:" Đây mới là đại tướng của Đại Đường ta."
"Trước kia Anh công từng đánh giá Vân Sơ cầm ba nghìn thiết ky thì tung hoành thiên hạ, sáu nghìn binh mã thì đánh đâu thắng đó, giao vạn quân cho y thì chỉ có thể thủ thành, nắm mười vạn quân thì có mối lo thiệt quân nhục quốc."
"Nay xem ra cái tài của Vân Sơ nay đã đủ làm đại tổng quản rồi."
Vũ Mị không nói gì cả.
Lý Trị thấy Vũ Mị không nói thì quay sang dặn bí thư thừa đứng hầu trong đại điện:" Sau này tấu sớ của biên quan trọng tướng trực tiếp đưa tới chỗ trẫm."
Bí thư thừa vâng dạ, mắt lén nhìn Vũ Mi.
Vũ Mi hỏi:" Bệ hạ định dùng Vân Sơ làm Kiếm Nam Đạo hành quân tổng quản sao?"
Lý Trị hai tay đặt lên gối:" Nàng thấy không ổn?"
"Một khi Vân Sơ đảm nhận chức vị này, bốn mươi hai châu quận do y tiết chết. Bệ hạ, Kiếm Nam Đạo khác Quan Trung, nơi đó địa hình hiểm yếu, hoàn cảnh bế tắc, một khi phong tỏa Kiếm Môn Quan, đất Thục sẽ thành vùng đất trời riêng."
" Trước kia Anh công uy vọng trong quân cao hơn Vân Sơ không biết bao nhiêu mà kể, trẫm vẫn đem hết trọng binh Đại Đường giao phó cho ông ấy, trẫm thu hoạch được gì? Trãm thu hoạch được cả Liêu Đông, diệt Cao Câu Ly, Bách Tế, Tân La, lập nên thành tựu chưa từng có, an ủi anh linh tiên tố..."
Vũ Mị kệ hắn chìm trong vinh quang cũ kỹ, khi hắn thỏa mãn rồi mới nói tiếp:" Vậy thì nhân tuyển phó tướng bệ hạ cần cân nhắc cẩn thận."
Lý Trị lắc đầu:" Trẫm không phái phó tướng, Vân Sơ muốn thế nào thì y tự chọn."
Vũ Mịi cả kinh:" Đại sự quốc gia, bệ hạ sao có thể tùy tiện như thế?"
"Vừa rồi nàng không nghe nội dung tấu sớ của Vân Sơ sao?"
"Thiếp nghe rồi."
"Nếu đã nghe thì hẳn nàng nghe thấy Vân Sơ thỉnh cầu chiến binh 5 vạn, giáp sĩ 3 nghìn, cùng châu phủ xung quanh nghe y điều khiển, đồng thời gây sức phép với tây nam. Nghe cho rõ, là muốn châu phủ xung quanh tạo thành cùng một chiến tuyến áp chế tây nam, thu hẹp phạm vi hoạt động của Thịnh La Bì.' Lý Trị thoải mái phất tay:" Vẻn vẹn có năm vạn chiến binh, ba nghìn giáp sĩ, sao có thể so với ba tám vạn đại quân năm xua trẫm giao cho Anh công."
"Hoàng hậu còn chưa yên tâm thì có thể dặn dò thủ tướng Kiếm Môn Quan theo dõi sát sao Vân Sơ là được."
Vũ Mị thi lễ:" Bệ hạ đã có quyết định, thần thiếp tuân lệnh là được." "Lui đi, trẫm mệt rồi." Lý Trị nhắm mắt lại:
Vũ Mị khẽ thở dài, đứng dậy cáo từ, ra ngoài điện gương mặt nàng bình thản trở lại, nàng chỉ phản đối bề ngoài vậy thôi, Vân Sơ đi tây nam tất nhiên có lợi cho nàng khi nàng có thể can thiệp vào Trường An, còn chuyện Vân Sơ có lợi dụng cơ hội này để khống chế đất Thục không, Lý Trị hiển nhiên phải lo hơn nàng.
Hắn thích cảm giác vẫn khống chế mọi thứ trong tay, thích cảm giác hơn người một bậc, thích áp đảo nàng, vậy thì Vũ Mị phối hợp diễn cho hắn xem thôi.
Thái tử gần gũi với Vân Sơ, bây giờ Lý Trị sức khỏe không tốt nằm đó lại chẳng lo Sợ sao, hắn cần nàng để cân bằng quyền lực.
Nàng đâu có ngốc phái những quân bài tốt nhất tiêu hao với Vân Sơ, chỉ cần nàng yếu thế trong việc kiêm chế Vân Sơ, Lý Trị phải hỗ trợ nàng làm việc đó, tuy nàng gánh tiếng xấu, quan hệ với Vân Sơ cũng ngày một tệ, nhưng đó là cái giá xứng đáng.
Cái gì mà tùy Vân Sơ chọn chứ, hắn chỉ muốn tỏ ra vua hiền tôi hiếu thôi, hắn không gài người chỉ chít vào trong đại quân nam tiến này mới lạ.
Khi Vũ Mị đã đi xa, gương mặt hiền hòa của Lý Trị thay đổi, ho khẽ một tiếng, Thụy Xuân như bóng ma xuất hiện trước mặt. Lý Trị chỉ bí thư thừa:" Giết đi!"
"Bệ hạ tha mạng!"
Bí thư thừa kinh hồn táng đảm, quỳ xuống dập đầu liên hồi, nhưng bị hai tên hoạn quan xông tới bịt miệng, kéo ra khỏi Thượng Dương Cung.
Lát sau Thụy Xuân bê một cái khay vào, vén vải đỏ ra, gương mặt vặn vẹo lem nhem nước mắt nước mũi của bí thư thừa lộ ra.
Lý Trị phất tay:" Hậu táng!"
Thụy Xuân tuân lệnh rời đi.
Lý Trị đang định nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động nặng nề của gấu lớn dẫm trên sàn, vẫy vẫy tay, con gấu vui vẻ chạy tới, ngồi khoanh chân bên Lý Trị như một con người.
Lý Trị vỗ chân nó:" Trẫm muốn ngủ, canh gác cho trẫm nhé."