Q6 - Chương 237: Thú vui trong đó, lớn vô cùng.
Q6 - Chương 237: Thú vui trong đó, lớn vô cùng.Q6 - Chương 237: Thú vui trong đó, lớn vô cùng.
Tóc của Lý Tư đã dài hơn một thước rồi nhưng nàng không búi tóc lên, mà thoải mái buộc một cái đuôi ngựa ngắn sau đầu, lúc bước đi cái đuôi ngựa nảy tưng tưng. Phối thêm gương mặt thiếu nữ đường nét không quá tinh tế nhưng rất ưa nhìn, cho dù Lý Hoằng thấy muội tử mặc nam trang cũng phải thừa nhận, muội tử rất xinh đẹp.
Bùi Uyển Oánh ở bên cạnh Lý Hoằng thấy Lý Tư bê một lọ gốm màu đen thì lập tức bế Lý Thọ lên, sợ đứa bé này đụng vào hũ.
Lý Hoằng hít hít:" Muội nấu canh gà đấy à?"
"Không phải canh gà bình thường đâu." Lý Tư kiêu ngạo nói:" Nấu với rết độc đấy."
Bùi Uyển Oánh nghe thấy chữ rết độc là tái cả mặt, Lý Hoằng thì hại hứng thú hẳn lên:” Có nguyên cớ gì không?”
Lý Tư hài hứng khoe:" Muội kiếm được 20 con rết lớn Lĩnh Nam, buộc lên con gà trống, để bọn rết này thoải mái cắn con gà truyền độc cho gà. Sau đó đem rết vào nhúng nước sôi, loại hết độc tố, sau khi chín thì cho vào ngâm nước lạnh, vỏ của rết sẽ lột ra dễ dàng, được thịt rết."
"Lúc này mới nhổ lông gà, bỏ hết nội tạng, thêm muối gừng hành, rồi cho cả gà và rết hũ, đun bằng lửa lớn, tiếp đó hầm bằng lửa nhỏ hai canh giờ, thế là được món canh gà rết rồi."
Bùi Uyển Oanh nghe Lý Tư miêu tả mà nôn khan mấy lần, thấy Lý Tư múc ra một bát đưa cho Lý Hoằng thì hét lên:" Gà bị rết cắn chết, thái tử, thịt gà này có độc, đừng ăn."
Lý Hoằng như không nghe thấy, trước mặt thái tử phi và vô số cung nhân, bê bát canh lên hút một ngụm, tức thì lông mày giãn ra khen ngợi:" Đúng là ngon vô cùng, tay nghề của muội tiến bộ đấy."
Mắt Lý Tư cong vút như trăng non, lại múc ra mấy miếng thịt rết trong trong, cho vào bát Lý Hoằng, rồi múc thêm một bát đẩy cho Bùi Uyển Oánh:" Uống canh này xong sẽ bách độc bất xâm." Bùi Uyển Oánh sớm sợ chết khiếp rồi, nhìn thái tử ăn ngon lành, nước mắt trào ra chẳng nghe thấy Lý Tư nói cái gì, tựa hồ chỉ chốc nữa thôi Lý Hoằng sẽ ngã vật ra đất, toàn thân tím tái.
Lý Tư thấy Bùi Uyển Oánh không ăn thì lấy vê, vừa ăn vừa nói:" Thứ càng độc thì thịt càng ngon, độc rết vào thịt gà sẽ kích phát vị tươi ngon của thịt gà. Số rết này muội mua từ rừng rậm tây nam đấy, mỗi con dài hơn một thước, toàn thân đỏ rực, hiếm lắm, tẩu tẩu không ăn thật là phí... Á ..."
Lý Hoằng vươn tay ra vỗ đầu Lý Tư một cái:" Đừng trêu chọc tẩu tẩu muội nữa."
Sau đó lại múc thêm một bát bảo với Bùi Uyển Oánh, ôn tồn nói:" Đây không phải lần đầu ta ăn thứ này, lần trước kiếm được một bát nhỏ ở chỗ lão thần tiên, ngon lắm, nàng không định thử à?"
Bùi Uyển Oánh nghe nói lão thần tiên từng ăn thứ này mới yên tâm phần nào:" Ăn thứ này có thể bách độc bất xâm thật à?"
"Đừng nghe Tư Tư lừa muội, đâu ra hiệu quả đó, chẳng qua là ngon thôi, lát nữa để lại một bát, ta mang cho Hứa công."
Rốt cuộc Bùi Uyển Oánh không ăn, cũng không chịu nổi bộ dạng tham lam của hai huynh muội này, bế con cùng cung nhân rời đi.
Lý Hoằng húp hết miếng canh cuối cùng trong bát, hỏi Lý Tư:" Xưa nay muội luôn keo kiệt, hôm nay sao lại rộng rãi mang tâm can bản bối ra nấu canh cho ca ca thế?"
Lý Tư lấy ra một lá thư, dương dương đắc ý vẫy trước mặt Lý Hoằng:" A gia gọi muội về, lần này muội sẽ theo a gia đi tây nam đấy."
"Tây nam đang có chiến sự, sao sư phụ ...' Lý Hoằng kinh ngạc, có điều nghĩ tới sự khác người của sư phụ, chỉ biết thở dài:" Ta cũng muốn đi lắm, tiếc là không có cơ hội."
"Đời này đã định sẵn huynh chỉ có thể giữ chặt hoàng vị, không thể đi đâu."
"Thú vui trong đó muội có hiểu đâu, chớ nói mấy lời chua lè."
Lý Tư tất nhiên không thể hiểu được cái cảm giác nắm hết thảy mọi thứ trong tay.
Lý Hoằng muốn trở thành hoàng đế, hắn khao khát trở thành hoàng đế. Hắn cho rằng nếu như mình không thể thành hoàng đế, xã hội Đại Đường sẽ lập tức băng hoại, thiên hạ sẽ hỗn loạn, bách tính lập tức rơi vào cảnh cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.
Hơn nữa trừ hắn ra, đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể tiếp tục duy trì thịnh thế của Đại Đường.
Cho nên ai ngăn cản hắn lên ngôi, người đó sẽ là tội nhân của thiên hạ, hắn không ngại bất chấp mọi giá để giết chết kẻ đó.
Loại kiêu ngạo này tới từ tinh thân chứ không phải thân phận thái tử của hắn, Lý Hoằng về tinh thần còn cường đại hơn thái tử Lý Hoằng.
Từ trước tới nay Lý Hoằng có hai nhân cách, biểu lộ ra ngoài là thái tử Lý Hoằng, khiến tốn, cầu tiến, nhân tự, thiện lương, biết lễ nghĩ lại thông tuệ.
Khi có một mình, Lý Hoằng luôn kiêu ngạo, độc đoán, tàn nhẫn, hắn thấy mình là thái tử tốt nhất trên đời.
Giống như đa phần mọi người, Hứa Kính Tông chỉ được tiếp xúc với thái tử Lý Hoằng, nhưng ông ta không tin thứ Lý Hoằng biểu hiện ra ngoài.
Hứa Kính Tông không bao giờ tin con người chỉ có mặt tốt đẹp, nhất là hoàng tộc Lý thị, cái mặt hung bạo, nóng này, vô tình vô nghĩa đặc trưng của gia tộc đó đi đâu mất rồi?
Tùy Dương Đế trước khi thành hoàng đế cũng là người nghĩa khí, trọng tình nghĩa, tài hoa xuất chúng. Nhưng vừa lên làm hoàng đế một cái là hỏng, toàn bộ mặt đen tối bộc phát hết, kết quả là nước mất nhà tan, vong mạng diệt tộc.
Lý Hoằng lúc này càng tốt đẹp hiền hòa bao nhiêu, lúc trở thành hoàng đế e càng tệ hại bạo ngược bấy nhiêu.
Tất nhiên Hứa Kính Tông chẳng đem nghỉ ngờ trong lòng nói ra, vì ông ta thấy mình chẳng thể sống tới lúc Lý Hoằng đăng cơ, tức là ông ta luôn sống trong năm tháng Lý Hoằng tốt đẹp nhất, ông ta chẳng cần phải chịu trách nhiệm hay hậu quả gì cho một Lý Hoằng hung bạo sau này.
Nói ra không được thấy bộ dạng của Lý Hoằng sau khi lên ngôi cũng là một tiếc nuối lớn của ông ta.
Hứa Kính Tông ắt hết canh gà nấu rết, nói:" Lần này tây nam loạn điện hạ sao không xin đi, tuy không cần tự mình ra trận, ít nhất cũng nên tọa trấn Ích Châu, điện hạ không xem trọng chút công lao bình đình tây nam này sao?”
Lý Hoằng cười:" Lạc Dương mới là chiến trường chính của cô, còn lại không đáng luận."
"Đúng thế thật, điện hạ không cần thêm công lao dát vàng cho mình rồi. Với lại quân công ở Đại Đường ngày càng không đáng tiền nữa."
"Cô thấy như vậy không hay, ít nhất điều không quân công không thể phong tước phải tuân thủ."
Hứa Kính Tông thăm dò:" Xem ra điện hạ không hoàn toàn đi theo đường lối của bệ hạ."
Lý Hoằng giang rộng tay:" Tất nhiên rồi, sau này ta sẽ dựa theo ý mình lập nên một Đại Đường vạn dặm gấm vóc."
Nói như vậy Hứa Kính Tông cơ bản hình dung được sau này Lý Hoằng sẽ thế nào, thần dân Đại Đường sau này đừng mong có ngày tháng yên lành.
Lý Hoằng sẽ không ngừng dày vò Đại Đường, nói không chừng vạn dặm gấm vóc mà hắn nói chính là dáng vẻ của Trường An, không biến toàn bộ Đại Đường thành như thế, hắn không cam lòng.
Hiện giờ đưa bé này còn trẻ, chưa tới tầm mừng giận không lộ ra ngoài, thêm vài năm nữa, khi đứa bé này thực sự trầm ổn, e cả hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt hắn.
Còn về hoàng hậu, ngay cả Hứa Kính Tông cũng không cho rằng có uy hiếp gì với thái tử.