Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1468 - Q6 - Chương 238: Man Tộc Là Huynh Đệ Của Vân Sơ Ta.

Q6 - Chương 238: Man tộc là huynh đệ của Vân Sơ ta. Q6 - Chương 238: Man tộc là huynh đệ của Vân Sơ ta.Q6 - Chương 238: Man tộc là huynh đệ của Vân Sơ ta.

Điều binh khiển tướng không phải là chuyện nhanh chóng, hơn nữa cũng không phải chuyện của Vân Sơ, nếu là y là tướng, lúc này sẽ phải bận rộn chuẩn bị, y làm soái thì chỉ cần đợi quân đội vào tay là đủ, những việc khác sẽ có người lo. Vì thế Vân Sơ sau khi dâng tấu sớ thỉnh chiến xong liên yên tĩnh ở nhà nghiên cứu bản đồ và phong tục tập quán ở tây nam.

Trường An là nơi thích hợp làm nghiên cứu nhất Đại Đường.

Nơi này không chỉ có vô số ghi chép của quan phủ, còn có rất nhiều tùy bút, ký sự, thậm chí có cả những kẻ hiếu sự, dựa vào tính thần bí của tây nam bịa ra rất nhiều câu chuyện thần ma ly kỳ cổ quái.

Đã thế còn bịa chuyện một cách có hệ thống, ví dụ tộc Cửu Lê do Xi Vưu thống lĩnh cuối cùng bại lui về tây nam.

Xi Vưu trước kia là đông di, sau khi bị hoàng đế đánh bại thì chạy từ Sơn Đông tới Vân Quý, thật sự là kể chuyện quá vớ vẩn, sự vớ vẩn này cũng bất lợi cho đại đoàn kết dân tộc.

Người đầu tiên bịa ra câu chuyện này đáng lẽ phải nói, Xi Vưu sau khi bị Hoàng Đế đánh bại không bỏ chạy mà thần phục Hoàng Đế, từ đó mọi người sống hạnh phúc cùng nhau gây dựng tộc Hoa Hạ mới đúng.

Như thế trong tổ miếu trừ Viêm Hoàng, chẳng qua là thêm một vị Xi Vưu, tức là khi dâng hương cần thắp thêm một nén hương mà thôi, chẳng phiền.

Câu chuyện như thế nghe hơi tởm, nhưng mà giảm được số người bị chết, không tới mức khiến người tây nam tự xưng là hậu đại của Xi Vưu, thà chết chứ không chịu đầu hàng người Đường là con cháu Viêm Hoàng.

Những lời ảnh hưởng tới đại đoàn kết thế này nên ít nói, ít làm thôi, giống như cái loại thà chết không hàng, chết cũng không hàng như Hình Thiên không nên xuất hiện trong thần thoại, chỉ nên xuất hiện khi đánh nhau với ngoại tộc.

Với Vân Sơ mà nói, chuyến đi tây nam này thăm dò khám phá mới là chính, dẹp loạn chỉ là thứ yếu mà thôi, chứ y thèm vào chút công lao bình đình tây nam này.

Loại chuyện này đám Đồng Bản có thể làm rất tốt, sau này in ấn những thần thoại kia thì sửa đổi nội dung đi là được, mấy chục năm sau mọi người sẽ tin theo câu chuyện mới này, trong dó Xi Vưu là tổ tiên người Hoa Hạ, Hình Thiên là anh hùng bất tử chống ngoại tộc.

Còn bản gốc sẽ nát theo thời gian, sẽ mất theo người già, dần dần chẳng ai biết nữa.

Một truyền thuyết hoàn toàn mới sẽ lưu truyền thiên cổ.

Biết làm sao được, ở vùng tây nam đó người Đường không chịu tới, man tộc không chịu ra. Man tộc thích cướp bóc, người Đường không thích cũng chẳng thể bỏ tây nam, đây gần như là nút thắt không cởi bỏ được.

Nên Vân Sơ đành phải coi đám man tộc không biết chữ, không biết đếm, y phục còn chẳng biết mặc đó là huynh đệ.

Phải để bọn họ biết, người Đường là huynh đệ khác họ của man tộc tây nam, không phải là kẻ địch từng giết lão tổ Xi Vưu.

Tất nhiên không phải tất cả người của man tộc đều là huynh đệ, phải giết hết thủ lĩnh, tư tế, quý tộc những tầng lớp hưởng lợi, chỉ để lại quần chúng nhân dân tầng chót, tiếp tục ở lại tây nam trông coi rừng núi mà người Đường hiện chưa thể chiếu cố tới.

Đây là sách lược tốt.

Sách lược này của cũng chẳng phải do Vân Sơ nghĩ ra, mà chỉ là bản nâng cấp của người xưa mà thôi.

Năm xưa Gia Cát Lượng đi tới đó cũng làm như thế, vì sao bảy lần bắt Mạnh Hoạch lại thả? Về sau còn ai đó nữa cũng làm vậy ở tây nam, bọn họ đều được man tộc coi như huynh đệ. Vân Sơ thấy mình cũng làm được.

Chứ giết sạch để làm cái gì? Y đi tây nam còn nghĩa lý gì nữa.

Dẫn một đám giáp binh đi giết một đám người cầm gậy gỗ, đao gỗ đang vất vả sinh tồn trong rừng hoang núi thẳm à? Phải mở biên, phải mở chợ, dùng vật tư thu hút man tộc ở trong sơn động ra trao đổi mới là kế lâu dài.

"Ngươi muốn kết giao với Thịnh La Bì à?" Ôn Nhu nghe xong Vân Sơ trình bày kế hoạch thì há hốc mồm, vẫn biết tên này khác người, nhưng không cần khác tới mức này chứ:

"Kẻ đó vừa hại chết tám nghìn tướng sĩ Đại Đường ta, sẽ không ai cho phép hắn sống đâu." Địch Nhân Kiệt thấy Vân Sơ quá lý tưởng hóa rồi:

"Thịnh La Bì và những tên cầm đầu tham gia chiến sự phải giết hết, chuyện này tất nhiên không cần phải nói. Còn lại những man tộc đang gian khổ đấu tranh với đất trời chính là huynh đệ của Vân Sơ ta." Vân Sơ chỉ hai người Ôn Địch:" Họ cũng là huynh đệ của các ngươi nữa đấy."

Ôn Nhu nghĩ kiểu nào cũng không thông:" Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Vân Sơ thoải mái nói:" Phải tới tây nam xem tình hình đã rồi mới nói được, tổng thể mà nói lần này ta tới tây nam là để nhận họ hàng, võ về, giao lưu là chính, giết chóc là phụ."

Địch Nhân Kiệt biết chẳng thể khuyên được y, hết lòng dặn dò:" Trước khi đi phải chuẩn bị kỹ càng, lần này hai bọn ta phải ở lại tọa trấn Trường An, không để kẻ khác lợi dụn thời cơ, nên đều không thể giúp ngươi, ngươi lại đem theo một đám trẻ con, không được mạo hiểm, làm gì cũng phải đặt an toàn lên hàng đầu."

Vân Sơ gật đầu đảm bảo:" Yên tâm đi, nguy hiểm không lớn đâu, lần này cũng là cơ hội thực chiến cho bọn nhỏ, chúng học đủ nhiều rồi, xem kiến thức ta dạy chúng áp dụng thực tế thế nào."

Ôn Nhu vẫn chưa yên tâm:" Ta sẽ huy động chưởng quầy tinh nhuệ nhất, hộ vệ am hiểu tây nam nhất cho ngươi."

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn ba lá cờ tung bay ở chính đường:" Cũng phải để người Đường biết, chiến tranh không phải cách duy nhất giải quyết mâu thuẫn."

Cùng với tin tức Lam Điền quận công sắp lĩnh quân xuất chiến ngày một xác định, không khí trong thành Trường An thêm chút nặng nề, dù người Tần quen chinh chiến, nhưng chiến tranh chẳng bao giờ là đề tài nhẹ nhàng. Đồng thời người tới đại trạch Vân gia bái phỏng Vân Sơ ngày một nhiều, bọn họ đều là huân quý thế gia ở Trường An.

Một khi Vân Sơ bái tướng, bốn mươi hai châu quận của Kiếm Nam Đạo sẽ ở dưới sự tiết chế của y.

Hành viên của Kiếm Nam Đạo hành quân đại tộc quản sẽ có không dưới 300 quan chức văn võ. Đó chính là nguyên nhân chủ yếu bọn họ ùn ùn kéo tới Vân gia.

Cơ hội kiếm quân công ở Đại Đường bây giờ không nhiều, ai cũng mang theo tâm lý đi bắt nạt nam man lập công.
Bình Luận (0)
Comment