Q6 - Chương 239: Tác chiến không phải trò chơi.
Q6 - Chương 239: Tác chiến không phải trò chơi.Q6 - Chương 239: Tác chiến không phải trò chơi.
Vân Sơ tất nhiên không gặp những người kéo tới đầy nhà đó, đại tướng sắp xuất chinh sẽ không hỏi tới chuyện nhà, cho dù lúc này lão bà gian díu với người ta bị bắt cũng không thể nói với đại tướng quân sắp xuất chinh.
Vân thị đại công tử Vân Cẩn còn nhỏ, nói với nó cũng không ích gì, cho nên người tới Vân gia bái phỏng đều là những nữ quyến danh giá trong thành Trường An.
Điều bọn họ mong mỏi chẳng qua là khi Vân Sơ xuất chinh có thể mang con cháu bọn họ theo, tất nhất là an bài một ví trí không cần lên chiến trường, ở trong hành viên đại tổng quản là được.
Ngu Tu Dung chỉ nói lần này đi tây nam hành quân giai khổ, lại phải tác chiến nơi ma thiêng rừng độc, khó mà đảm bảo mỗi người có thể sống sót trở về.
Nàng đem những điều Lý Thừa Tu từng kể về tây nam ra, khuyên nhủ những nữ nhân kia, chớ đem bảo bối đẩy vào đống lửa.
Thái độ của đám phụ nhân đó vô cùng rõ ràng, chỉ cần theo đại tổng quản xuất phát, dù xảy ra chuyện cũng là quyên mình vì nước, là vinh diệu của cả nhà họ.
Bây giờ quân công khó kiếm, hoàng đế lại ra sức tước giảm tước hiệu, còn cách nào khác sao?
Ngu Tu Dung đã khuyên can mấy lần rồi, đám người đó vẫn muốn đưa con mình vào trong quân, đành phải miễn cưỡng đồng ý, nhận lễ vật mà những phụ nhân đó đưa tới, bổ xung vào kho đã cạn của Vân gia.
Đồng thời cũng đưa cho những phụ nhân đó một danh sách vật tư trang bị dài dằng dặc mà con cháu họ cần để mang lên chiến trường.
Trong mười lăm ngày ngắn ngủi, Vân Sơ còn chưa được lệnh thì đã có thêm hơn 300 con cháu thế gia dưới trướng, chuyện này bị ngự sử ngôn quan, bách ky ti bẩm tấu lên hoàng đế, đàn hặc y mua quan bán tước.
Hoàng đế biết tin chẳng trách phạt mà cũng mở rộng cửa sau, lại đem cho Vân Sơ hơn 300 con cháu thế gia Lạc Dương nữa, cộng lại là bảy trăm người. Thế là những nhà chiến lược dân gian trí tuệ ở đường phố bi thương cho rằng, trai tráng Quan Trung không được dùng lại đem đám khốn kiếp lên chiến trường.
Văn thịnh võ suy, Vân Sơ chuyến này thất bại là cái chắc.
Bất kể ngoài dân gian đồn đoán thế nào, trong triều tranh giành vị trí ra sao, ngoại giao phu nhân tấp nập, Vân Sơ đều không màng tới. Ôn Nhu thì bận điều động nhân thủ, liên tiếp phái mật thám vào tây nam mở đường, Địch Nhân Kiệt cùng các chưởng quầy công khai chuẩn bị vật tư, trang bị cho đại quân.
Vân Sơ cũng rất bận rộn.
Chủ yếu cùng khuê nữ Vân Cẩm nghiên cứu một loại nước gội đầu siêu cấp.
Khởi nguồn ý tưởng tới từ lão thần tiên, Vân Cẩm thấy tóc mình tựa hồ bị chẻ ngọn, cho nên mới thỉnh giáo lão thần tiên dùng phương thuốc gì để tóc nó trở nên đen bóng, không bị chẻ ngọn.
Lão thần tiên nói với nó dùng vô hoạn tử, trắc bách diệp, hà thủ ô để gội đầu là thượng phẩm.
Vô hoạn tử (bồ hòn) sau khi giã nát gặp nước sẽ sinh ra rất nhiều bọt, chỉ bằng vào một điều này thôi đã hơn rất nhiều nước gội đầu mà phụ nhân Đại Đường thường dùng.
Sau khi Vân Cẩm có được bí phương này thì quyết định sẽ làm ra một thứ nước gội đầu giúp tóc phụ nhân trở nên trơn mượt như tơ lụa.
Nha đầu này giờ vì nước gội đầu mà điên rồi, vì tránh bị người khác trộm mất bí phương, chuyên môn dựng một xưởng nhỏ trong viện tử, đắp bếp, mang tới cả cối xay bằng đá.
Vân Cẩm cực kỳ thông minh, cho nên nó làm ra thành phẩm đầu tiên rất nhanh, khi gội đầu có lượng bọt phong phú, tóc cũng trơn mượt, nhưng mà gội xong thì tóc lại dính rất nhiều loại bột bã, khó rửa sạch.
Vân Sơ sắp đi rồi, cho nên dùng toàn bộ thời gian này ở bên khuê nữ, sử dụng tri thức hóa học, giúp Vân Cẩm lấy được thành phần hữu ích trong những loại bột kia, loại bỏ tạp chất. Được Vân Sơ hỗ trợ, Vân Cẩm thử dùng cồn làm dung môi, chắt lọc tỉnh hoa vô hoạn tử, hà thủ ô, trắc bách diệp. Sau khi xay nát, hòa tan vào cồn, tiếp tục làm bay hơi cồn để lấy tinh chất chân chính.
Dùng tới năm sáu cân cần, Vân Cẩm liền có được một bát tinh chất.
Con đường này rõ ràng là không được, hai cha con lại suốt ngày bận rộn. Vân Sơ thậm chí đề xuất dùng phản ứng thoát thủy của củ cải đường, thứ này cũng là chất tạo bọt tốt.
Nhưng hiệu quả không như ý.
Hai cha con chẳng ai nhắc tới chuyến đi tây nam, chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu nước gội đầu.
Lưu Nhân Quỹ thấy Vân Sơ nhiều ngày không lộ diện, còn đám hoàn khố được cho phép vào hành viên đại tổng quản thì thời gian qua tưng bừng ăn mừng ở phường Bình Khang, cứ như chỉ cần đi tây nam một chuyến trở về là thành công thần. Tin đồn đủ loại bay đầy trời, ông ta quyết định tới tận Vân gia trạch viện tìm y.
Được Thôi ma ma dẫn vào hậu viện mới thấy Vân Sơ cùng khuê nữ với mấy nha hoàn đang dùng nổi sắt lớn nấu cái gì đó, mùi đã khó ngửi còn bốc khỏi nghỉ ngút.
Tới gần mới phát hiện là y đang đổ tro thảo mộc vào trong mỡ lợn.
Đây là một phần trong kỹ thuật làm xà phòng, nhưng lần này Vân Cẩm muốn có được dầu ngọt. ( glyxerin - C3H8O83)
Vân Sơ đã thấy Lưu Nhân Quỹ, liền rửa tay tới chỗ ông ta, mời ra ngoài viện tử nói chuyện:" Lưu công tới đây không phải vì chuyện, hảo nam nhi Quan Trung không dùng, để đám khốn kiếp lên chiến trường chứ?"
Viện tử của Vân Cẩm thuộc phần mở rộng trong hậu viện Vân gia, bốn mặt trồng trúc che kín, chỉ có lối đi nhỏ thông với trạch viện cũ, hết sức kín đáo.
Lưu Nhân Quỹ nói ra lo lắng của mình:" Đám người đó tới trong quân ngoài gây nhiễu loạn lòng quân ra, ta không thấy có tác dụng gì cả."
Vân Sơ cười:" Bọn họ cần vị trí trong hành viên của ta, ta cần trang bị vật tư từ họ, đây là chuyện trao đổi hai bên cùng có lợi, Lưu công không cần giận."
"Vật tư trang bị gì quân đội không có mà phải cần đám người đó?"
"Lều bạt, màn sa, thuốc thành phẩm, giày da trâu, rất nhiều thứ mà phủ binh không chuẩn bị được, cũng không nằm trong danh sách trang bị của quân đội, ta đành nghĩ cách khác thôi."
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói:" Trong phủ lưu thủ còn tiền lương có thể chi viện cho ngươi, chớ nhận đám hoàn khố đó mà hỏng việc."
Vân Sơ lắc đầu:" Mục đích lần này ta đi là để khoe giàu, Lưu công chớ lo, mọi việc ta làm đều có tính toán cả."
"Khoe giàu?" Lưu Nhân Quỹ thấy Vân Sơ không có ý trả lời mình thì thở dài dặn:" Chớ khinh địch, tác chiến không phải dạo chơi."
"Ta biết."
Tiên chân Lưu Nhân Quỹ đi rồi Vân Sơ lại quay về viện tử của Vân Cẩm, tiểu nha đầu mặc áo vải, buộc khăn xanh trên đầu, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, thấp thoáng vẻ đẹp thiếu nữ, đang ra sức nguấy cái nồi lụp bụp nổi bọt. Vân Sơ thu lại tâm sự, đi nhận lấy gậy thay khuê nữ, không để ý tới việc ngoài nữa.