Q6 - Chương 240: Đại tướng quân vô pháp vô thiên.
Q6 - Chương 240: Đại tướng quân vô pháp vô thiên.Q6 - Chương 240: Đại tướng quân vô pháp vô thiên.
Tin tức tây nam chiến bại rốt cuộc cũng lan rộng ở dân gian, tức thì người Trường An bắt đầu lo lắng, vì Vân Sơ vẫn đem phủ binh hai huyện Trường An, Vạn Niên xuất chinh cùng với đám hoàn khố đang ăn chơi tưng bừng ở phường Bình Khang.
Chưa chiến đấu mà chúng đã ăn mừng như thể chiến thắng rồi, vậy chỉ có một lý do, chúng biết thế nào cũng có quân công đem về.
Không ai tin đám phế vật đó có tác dụng gì trên chiến trường, chắc chắn chúng đang có ý đồ cướp lấy công của quân sĩ phổ thông, đây là mảnh đất chiến tranh, bọn họ còn lạ gì loại chuyện đó. Người ta nói Vân gia còn nợ sở giao dịch rất nhiều tiền, cho nên mới bất chấp như thế.
Lời đồn đại ngoài đường phố khiến Ung vương Hiền vốn rất tin tưởng vào Vân Sơ cũng bắt đầu thấp thỏm, không nhịn được tìm tới tận Vân gia.
Sau khi tới nơi, không ngờ thấy Vân Sơ đang lật những miếng bánh xà phòng ở dưới mái hiên râm mát, số xà phòng đó màu sắc chẳng ra sao, nhưng Vân Sơ cẩn thận, cứ như là bảo bối.
Lý Hiền tới sau lưng Vân Sơ:" Quân hầu nhàn nhã thật đấy."
Vân Sơ cầm một bánh xà phòng lên:" Phản ứng hóa xà phòng cần thời gian nhất định mới hoàn thành, không vội vàng, thời gian mới là cơ sở thay đổi tất cả."
Lý Hiền không có cái hứng thú bàn chuyện này, đi thẳng vào vấn đề:" Cô vương hỏi rồi, bảy trăm tên kia là đám hoàn khố thực sự, nếu quân hầu muốn huấn luyện chúng, giờ chính là lúc. Quân hầu nếu lo trong nhà chúng gây phiền toái, ta có thể che chắn giúp."
"Không cần huấn luyện làm gì." Vân Sơ xua tay:" Từ Trường An tới Thành Đô một nghìn hai trăm dặm, từ Thành Đô tới chiến khu đi thêm bảy tám trăm dặm nữa, đường xá gập gành khó đi, quãng đường này hẳn đi mất vài tháng, còn tốt hơn bất kỳ sự huấn luyện nào."
"Đất tây nam chướng khí hoành hành, cần một thân thể to béo mới chịu nổi tiêu hao. Với lại rất nhiều người sẽ không về được. Cho nên bây giờ để bọn họ vui vẻ thêm một chút có làm sao."
Lý Hiền khó hiểu:" Cô vương không hiểu an bài của quân hầu ra sao, song ta có hỏi binh bộ, không ngờ ngài lại mang theo nhiều vật tư đi tây nam như thế? Chẳng lẽ ngài tới tây nam với tâm thái chiêu an chứ không phải chiến đấu."
Ánh mắt Vân Sơ bấy giờ mới tập trung hơn:" Ai nới với vương gia thế? Có kiến thức đấy."
"Ta hỏi Bùi Hành Kiệm, hắn nói ngài giết người lập uy xong sẽ ban ơn võ về ổn định tây nam.”
"Cái đó thì hắn sai rồi, kỳ thực ta muốn kết bạn với man nhân tây nam."
Hiển nhiên Lý Hiền không tin lời Vân Sơ nói, còn định khuyên can y vài câu, nhưng mà lại thấy mình chẳng có tư cách gì giáo huấn người ta, thở dài cáo từ.
Mấy ngày tiếp theo đó, những người có tư cách tới Vân gia trạch viện gặp Vân Sơ đều tới hết một lượt, khi đến lo lắng trùng trùng, khi về lắc đầu thở dài, Vân Sơ chẳng thay đổi, một mực ở nhà chẳng quan tâm đủ thứ tin đồn ngoài kia. Rồi không lâu sau vào một buổi sáng, Bùi Hành Kiệm từ Lạc Dương tới.
"Trước tiên chớ vội mở ý chỉ ra, ngươi suy nghĩ ba ngày đi, trong ba ngày này lễ bộ thị lang Hoắc Ung Thành sẽ ở bên ngươi, đợi ngươi nghĩ kỹ càng rồi ta sẽ tuyên đọc ý chỉ."
Vân Sơ chưa từng nghe tới chuyện này, còn phải nghĩ cái gì nữa:" Khi ngươi làm tổng quản cũng phức tạp thế này à?"
Bùi Hành Kiệm có chút tiếc nuối:" Ta chưa từng làm tổng quản một đạo, câu này ngươi nên hỏi Tiết Nhân Quý, hắn mới hiểu quy trình."
"Ngươi mà không biết à?"
"Đại tổng quản một đạo, ai dám nghe ngóng chỉ tiết chứ?"
Vân Sơ nhìn mặt trời chưa lên không lâu:” Vậy tính từ bây giờ đi."
Bùi Hành Kiệm nhìn cách ăn mặc thư thái của Vân Sơ:" Sao ta cứ cảm thấy ngươi không quá bận tâm tới chiến sự nhỉ?"
Vân Sơ cười:" Vì ta thắng chắc chứ sao."
Bùi Hành Kiệm đứng dậy, chắp tay nói:" Thế thì hai ngày sau ta tới đọc ý chỉ."
Sau đó Vân Sơ được mời tới lễ bộ trong Hoàng Thành Trường An, y mới hiểu trở thành đại tổng quản không đơn giản.
Bởi vì Hoắc Ung Thành dạy y học cách tắm rửa, mặc y phục, dâng hương, khấn bái ... Từng ly từng tỉ một.
Chưa hết, suốt ngày ông ta còn lải nhải bên tai Vân Sơ là hoàng đế coi trọng y ra sao, tín nhiệm y ra sao, chỉ cần lần này Vân Sơ thắng lợi trở về thế nào cũng được phong quốc công, còn chuyện vinh diệu lão bà, tương lai tươi sáng cho con cái chỉ là chuyện nhỏ.
Vân Sơ nghe tới ong cả đầu, ngăn ông ta lại:" Không cần nói những cái đó, Đại Đường bất an, mỗ cũng không yên lòng, bệ hạ xuống chiếu, mỗ lĩnh quân xuất chinh là được."
"Còn chuyện thắng bại nhìn vào trời, không cần phức tạp làm gì."
Hoắc Thành Chương nhẹ nhàng nói:" Ý của bệ hạ cũng là thế, quân hầu thật hiểu thánh ý."
Vân Sơ hít hơi như ê răng:" Ngài nhất định đem mỗ và bệ hạ biến thành bộ dạng quân thần tương đắc à?"
"Bệ hạ mắng mỗ là Nhị Bách Ngũ, trong triều đều biết cả, mỗ gia cũng kháng chỉ làm bệ hạ nổi trận lôi đình giam vào chiếu ngục ngủ chung với ngựa cũng chẳng ai lạ gì.
"Nếu thực sự bệ hạ và ta là quân thần tương đắc, thân mật thấu hiểu, vậy trước tiên trả mỗ 10 năm bổng lộc đi, trong nhà ta đang khó khăn đây này."
Hoắc Ung Hiền tu dưỡng tới mấy cũng không kìm được cơ mặt co giật:" Ngài nghĩ lại xem, bằng vào những việc ngài đã làm, đổi lại người khác không phải đã mất đầu rồi sao? Đâu ra được giao trọng trách người người thèm khát. Đây chẳng phải ân tri ngộ của bệ hạ là cái gì?"
"Mỗ giữ được cái đầu không phải do ân điển của bệ hạ, mà là nhờ công lao hãn mã lập cho Đại Đường, bệ hạ sở dĩ chưa giết mỗ là vì lo giết rồi không còn ai làm việc cho bệ hạ nữa."
"Bệ hạ giao cho mỗ việc này là vì mỗ làm được việc, vậy thôi, đừng lải nhải thứ thừa thãi.'
"Chiến sự chưa bắt đầu, mỗ gia cũng không thể nói là mình tất thắng, nhưng nhất định sẽ dốc hết toàn bộ tâm lực vào đây."
"Nếu chiến bại mặc các ngươi xử lý là được."
Hoắc Thành Chường hướng về phía thành Lạc Dương vài liên hồi, tựa hồ thay Vân Sơ tạ tội những lời hỗn láo vô pháp vô thiên của y.
"Lão Hoắc, ngươi về đi, bẩm báo với bệ hạ cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, mỗ gia thống lĩnh binh mã đi tây nam, xong việc rồi về."
Nói xong Vân Sơ khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ tiến vào trạng thái mình tường sâu nhất, không thèm để ý tới Hoắc Ung Thành đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng.