Q6 - Chương 241: Trong mơ cái gì cũng có. (1)
Q6 - Chương 241: Trong mơ cái gì cũng có. (1)Q6 - Chương 241: Trong mơ cái gì cũng có. (1)
Khi Vân Sơ lần nữa mở mắt ra thì nhìn thấy mặt trời chiếu vào cửa sổ phía đông, hỏi Hoắc Ung Thành gác ở bên:" Đến giờ chưa?"
Hoắc Ung Thành thần sắc khó coi đáp:" Vừa vặn."
Vân Sơ sờ mái tóc lún phún trên đầu, hoạt động gân cốt răng rắc, sải bước ra khỏi tĩnh thất, nói với Ân Nhị Hổ đảm nhận vai trò thân binh:" Đành trống, tụ tướng!"
Hai ngày chìm trong minh tường, thân thể tựa hồ vào trạng thái ngủ đông, không đói khát hay mệt mỏi, Vân Sơ rời tĩnh thất lễ bộ Hoàng Thành về đại trạch Vân gia để Ngu Tu Dung hầu hạ mặc giáp. Đây không phải lần đầu Vân Sơ xuất chinh nữa, nàng quen rồi, không để đám con cái tới làm phiền, dù sao thời gian trước đã để cha con họ ở bên nhau, tận khi Vân Sơ lên ngựa rời nhà nàng mới dẫn Vân Na, Vân Cẩm, Vân Quan Quan ra tới cửa quỳ bái tiễn chân.
Vân Sơ không nói gì, đến khi lên ngựa mới quay đầu nhìn lại, lão bà vẫn xinh đẹp nhưng dấu vết tháng năm đã hiện trên mặt, tiểu muội vô tư ngây thơ đã là thiếu phụ bế con nhỏ, khuê nữ so với lần trước y xuất chinh thì kiên cường hơn nhiều, khi y về có lẽ đã là thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ có Vân Quan Quan và Vân Loan lần đầu tiên tiễn a gia ra trận, nước mắt ngắn dài, nắm chặt tay nhau quật cường không khóc thành tiếng.
Roi quất, ngựa rời đi, bách tính lùi sang hai bên đường thành kính đưa tiễn người xuất chinh.
Cả thành Trường An vang vọng tiếng trống.
Tiếng trống hôm nay khác với trống dọn đường, vang hơn, nhanh hơn.
Nhiều năm trôi qua, phủ binh Trường An lại xuất chinh.
Phủ binh đất Thục thảm bại, hoàng đế không tin tưởng nữa, lần này phân cho Vân Sơ năm vạn chiến binh, ba nghìn thiết ky đúng yêu cầu, toàn bộ là phủ binh Quan Trung.
Đợi Vân Sơ tới hành viên tổng quản thì Lý Thừa Tu, Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự cũng mặc giáp đợi sẵn. Trước mặt giáo úy chiết trùng phủ các nơi, cùng sự chứng kiến của quan viên lục bộ, Bùi Hành Kiệm mở ý chỉ hoàng đế.
Lời thì dài nội dung thì đơn giản - Tây nam không yên bình, lệnh Vân Sơ làm Kiếm Nam đạo hành quân đại tổng quản dẹp loạn.
Bùi Hành Kiệm tuyên đọc ý chí xong thì giơ lên cao, để tất cả mọi người nhìn thấy nội dung cùng ấn tín của hoàng đế, trung thư, môn hạ, binh bộ, cho thấy ý chỉ này phù hợp với tất cả quy trình, quát to:" Có ai dị nghị không?"
Mọi người chắp tay hành lễ:" Tuân lệnh!"
Bùi Hành Kiệm lần nữa cao giọng hô:" Có dị nghị không?"
Mọi người lần nữa khom lưng:" Tuân lệnh!"
Đợi Bùi Hành Kiệm quát liên tục ba lần mới giao cho Vân Sơ đã đợi từ lâu, sau đó lấy hổ phù từ khay của lễ quan, giơ lên cao:" Ban hổ phùI"
Vân Sơ hai tay nhận lấy hổ phù, hỏi nhỏ:" Hâm mộ không?"
Bùi Hành Kiệm cũng đáp nhỏ:" Dẫm cứt chó mà thôi."
Không ai nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, Vân Sơ ngồi sau cái bàn duy nhất trong đại điện, đặt ý chỉ, hồ phủ lên bản, hài lòng thử đột thoái mái của chiếc ghế.
Đến khi y ngẩng đầu lên thì trong mắt cơ bản không còn sắc thái tình cảm nào, nói:" Lễ xong, người không liên quan có thể đi rồi."
Ung vương Hiền, Kỷ vương Thận, Tào vương Minh, cùng lưu thủ Lưu Nhân Quỹ dẫn toàn bộ người không liên quan rời đi, Bùi Hành Kiệm vẫn còn nghiến răng nói:" Lần này ngươi đúng là ăn may, toàn bộ tinh nhuệ Quan Trung lại chỉ đem dùng đánh dã nhân."
Vân Sơ thản nhiên:" Ai bảo ngươi ham mê quyền quý, đáng đời lắm, sau này không còn cơ hội cho ngươi lập chiến công hiển hách nữa rồi."
Bùi Hành Kiệm phất tay áo bỏ đi.
Vân Sơ lại nhìn phó tướng Trương Đông Hải, trưởng sử Lý Nguyên Sách, quân tư mã Khương Hiệp, cả ba người này đều do hoàng đế nhét vào.
Trương Đông Hải không cần nói, hắn đang là đại đô đốc bách ky ti Ích Châu, nhiệm vụ vẫn là giám thị Vân Sơ, Lý Nguyên Sách là tiểu nhi tử của Triệu vương Lý Hiếu Cung. Khương Hiệp là đệ đệ của hữu tướng Khương Khác, tổ tiên là Khương Duy thời tam quốc.
"Sau này chúng ta là cua cùng một xâu rồi, khỏi phải nói lời thừa thãi. Lần này tác chiến khác trước kia, các ngươi nghe ta là được."
Lý Nguyên Sách tước vị cao nhất thi lễ:" Tổng quản cần gì cứ hạ lệnh, mạt tướng nguyện chết nghe theo."
Vân Sơ chuyển ánh mắt sang ba mươi sáu chiết trùng đô úy:" Báo danh đi."
Đứng đầu tiên là Trường An chiết trùng đô úy Bùi Chính quỳ một gối xuống báo tên.
Tiếp đó những người khác lần lượt rời hàng bước lên một bước báo tên, Vân Sơ không ngờ chẳng nghe thấy được một cái tên quen thuộc nào từ các nhà lão tướng Trinh Quan, tuy có người họ Tô, họ Trình, song không phải thuộc các gia tộc đó.
Trong lòng cảm khái, Vân Sơ cười nói với đám đô úy:" Có người thích giết đại tướng tế trời vào ngày đại quân lên đường, yên tâm, bản soái không có sở thích đó, ha ha ha..."
Vân Sơ thấy mình đưa ra một câu đùa rất chất lượng, vậy mà chẳng ai cười, mặt mày lại còn căng thẳng.
Tất nhiên cười sao nổi, năm xưa Lý Tích chuyên môn giết quan quân cấp đô úy bọn họ mà.
"Cho các ngươi biết một chuyện, người theo bản soái xuất chinh, ai nấy đều thành lợn béo rồi. Cho nên phong thưởng sau cuộc chiến, bản soái sẽ không keo kiệt, càng không vô sỉ chiếm quân công của thuộc hạ, dù là người không đái chung bô với bản soái, thì chỉ cần các ngươi lập công, công lao vẫn là của các ngươi -"
"Ta không cần các ngươi liều mạng trung thành với ta, chỉ cân các ngươi nghiêm túc nghe lệnh, cần tử chiến thì phải tử chiến, nếu lâm trận rút lui, lão tử giết cả nhà."
Nói tới đó Vân Sơ nhìn Lý Nguyên Sách:" Kể cả ngươi."
Lý Nguyên Sách sởn da gà, rời hàng thì lễ:" Mạt tướng không dám." Vì hoàng đế hạn lệnh xuống là hành viên tổng quản phải di chuyển, cho nên Vân Sơ chuyển từ Hoàng Thành tới Khúc Giang, vậy là trên mười dặm đường rồi.
Bên ngoài doanh trại ở Khúc Giang tụ tập rất đông, đa phần là phụ nhân nhà phú quý đi tiễn đám hoàn khố, khóc lóc thảm thiết, Vân Sơ mặc kệ chẳng can thiệp.
Sáng sớm mai đại quân sẽ xuất chinh, ai nấy tất bật kiểm tra lại những bước chuẩn bị cuối cùng.
Trưởng sử Lý Nguyên Sách rất rầu rĩ, mới gặp đại soái một lần, cảm quản của đại soái với mình đã không tốt, giờ gặp chuyển khó giải quyết, không biết có nên bẩm báo đại soái không?
Phó tướng Trương Đông Hải mặt mày lầm lỳ, có vẻ khó nói chuyện, hắn chỉ đành tìm quân tư mã Khương Hiệp thương lượng.
Khương Hiệp đi tuần tra về, chuẩn bị ngủ, không ngờ gặp Lý Nguyên Sách tới tìm, hỏi:" Trưởng sử có chuyện gì sao?"
Lý Nguyên Sách không muốn Khương Hiệp hiểu lâm mình tới thông đồng, nói ngay:" Trong quân vật tư chất đống như núi, vượt qua năng lực của truy trọng doanh, phải làm sao đây?"
"Mỗ cho rằng đây là an bài của đại soái, trưởng sử không hiểu nên hỏi đại soái chứ?"
"Đại soái có vẻ chướng mắt với mỗ."
"Trưởng sử mà không đi hỏi đại soái còn bị trách nữa." Khương Hiệp lại lấy mũ đội lên:" Mỗ đi cùng ngài."
ebookshop.vn