Q6 - Chương 242: Trong mơ cái gì cũng có. (2)
Q6 - Chương 242: Trong mơ cái gì cũng có. (2)Q6 - Chương 242: Trong mơ cái gì cũng có. (2)
Vân Sơ hai ngày chưa ăn cơm, bụng đói ngấu, lúc này đang ăn, nghe thân binh báo có trưởng sử lẫn quân tư mã cùng tới thì cho họ vào.
Khi hai người đi vào thì Vân Sơ đang gặm một cái chân cừu, vừa ăn vừa hỏi:" Đêm khuya còn tới có việc gì?"
Lý Nguyên Sách thi lễ:" Đại soái, vật tư ở thành Khúc Giang quá nhiều, e là truy trọng doanh không mang đi hết, mạt tướng sợ lỡ mất quân cơ nên tới hỏi kế"
Vân Sơ bình thản đáp:" Bản soái chuẩn bị vật tư cho toàn quân, tướng sĩ tất nhiên có trách nhiệm vận chuyển vật tư."
Khương Hiệp ngớ người:" Chiến binh cũng vậy sao?"
"Đó là nguyên nhân vì sao bản soái muốn bọn họ hành trang gọn nhẹ tới Thục, nếu họ không mang giáp, vậy mỗi người mang theo năm mươi cân vật tư đi."
Lý Nguyên Sách lấy dũng khí tiến tới:" Mạt tướng muốn biết lý do đại soái không coi trọng chiến binh, lại coi trọng vật tư."
Vân Sơ hơi nhíu nhìn hắn:" Ta chỉ nói một lần, lần này xuất chinh là để tây nam trăm năm bình yên, không phải dẹp loạn nhất thời, dưới tính thế đó, vật tư quan trọng hơn chiến binh."
Lý Nguyên Sách cắn răng nói:" Đại soái, tướng sĩ trong Thục đang trông đợi từng ngày chúng ta tới tiếp viện, nếu đem nhiều vật tư thế này ..."
Vân Sơ giơ cái đùi cừu lên:" Nếu trải qua thất bại vừa rồi chúng không rút ra bài học gì, tiếp tục để man nhân giết thì chết cũng đáng đời."
Khương Hiệp thấy Lý Nguyên Sách vẫn định nói thì kéo khẽ một cái, thi lễ rời soái †rướng.
Lý Nguyên Sách chưa hết bực tức:" Khương huynh, đại soái chưa từng xuống phía nam, không hiểu tình hình nơi đó rất phức tạp, Thục vương Âm tuy bị biếm ..."
Khương Hiệp đẩy hắn:" Câm mồm!" Lý Nguyên Sách tự biết mình lữ lời, vội nhìn quanh, không thấy ai mới ảo não chắp tay với Khương Hiệp.
Khương Hiệp nói:" Lý huynh đã kiểm tra vật tư mà còn chưa hiểu à? Đại soái thà để chiến binh mang thêm gánh nặng chứ không đợi tới Ích Châu mới sắm sửa vật tư, chẳng lẽ Ích Châu không có những thứ đó."
Lý Nguyên Sách gật đầu lia lịa:" Đúng là thế, đúng là thế, nhưng mà Phù Lăng vương Âm không phải là người dễ chung sống đâu, hắn hai lần bị biếm nhưng cũng hai lân được phong vương, tính khí nóng nảy..."
Khương Hiệp khoác tay:" Không liên quan tới chúng ta, làm đúng bổn phận là được."
Tiên Lý Nguyên Sách đi rồi, Khương Hiệp nhớ lời huynh trưởng dặn trước khi chia tay, đó là vạn vạn lần chớ tham dự vào chuyện ngoài quân vụ, bệ hạ lân này phái Vân Sơ đi Thục, không phải hết tướng để dùng. Phù Lăng vương Âm nóng tính à? So với người được bệ hạ gọi là Nhị Bách Ngũ chẳng là gì.
Những lời ấy Khương Hiệp tất nhiên không nói với Lý Nguyên Sách.
Lý Tư nửa đêm mới tới quân doanh, Vân Cẩn đứng ở cửa quân doanh đợi nàng, Lý Tư xuống xe không thấy đám Địch Quang Tự, Ôn Hoan thì giảu môi:" Chỉ có đệ còn nhớ ta.
Vân Cẩn có chút kích động đi tới nắm tay Lý Tư, bọn họ bên nhau từ nhỏ, lần đầu chia tách lâu như vậy:" Thực ra đệ mong tỷ đừng tới."
"Vì chuyến đi này vất vả à?"
"Đúng thế, a gia lần này đã nói rõ ràng với bọn đệ, đi tây nam là để chịu khổ."
Lý Tư ôm lấy tay Vân Cẩn cười ngọt:" Ở cùng đệ, dù chịu khổ cũng ngọt ngào."
Vừa nói tới đó thì bụi trúc bên cạnh có tiếng xột xoạt, tiếp đó là tiếng chí chóe, rồi Ôn Hoan trách móc:" Ta đã bảo đừng tới rồi, các ngươi cứ muốn tới, giờ thì hay chưa, bị đút cơm chó ngập mồm."
Cơm chó là từ mà Vân Sơ dạy bọn chúng, bây giờ mới có cơ hội để dùng. Lý Thừa Tư thân hình cao lớn bị lộ trước tiên, từ sau bụi trúc đi ra, chắp tay với Lý Tư:" Bái kiến sư tỷ."
Vân Cẩn hơi đỏ mặt, Lý Tư cười thoải mái, còn lên mặt sư tỷ:" Mới không gặp chẳng bao lâu mà ngươi đã cao thế này rồi."
Lý Thừa Tu toàn thân thiếu tự nhiên, như có kiến bò lên người:" Tuổi của ta nhiều hơn sư tỷ."
Ôn Hoan đứng dưới ánh trăng, người mặc bộ giáp nhỏ tinh xảo, tay lại phe phẩy quạt:" Sư tỷ mau xem, sư đệ đây tới Lạc Dương có thể khiến mấy cô nương nhà quê Lạc Dương điên đảo không?"
Lý Tư bỏ qua hắn, cao hứng chạy tới nắm cánh tay Địch Quang Tự:" Khá lắm, trông thì béo, nhưng cánh tay toàn là cơ bắp."
Ôn Hoan bị ngó lơ, không cam lòng:" Đệ có cơ ngực, tỷ có muốn sờ không?"
Lời thì nói với Lý Tư, khóe mắt hắn lại nhìn Vân Cẩn, chỉ cần Vân Cẩn hành động là hắn chạy ngay.
Kỳ quái là Vân Cẩn cứ như không nghe thấy, tiếp tục nói với Lý Tư:" Chuyến đi này nhiều chỗ xe không qua được, khả năng tỷ phải đi bộ rất nhiều. Còn nữa, a gia nói, lần này vào Thục, mọi người phải mang theo rất nhiều vật tư, vất vả lắm đấy."
Lý Tư hếch mũi vốn hếch sẵn:" Ta là công chúa Đại Đường, thế nào cũng có chút đặc quyền, thái tử thưởng cho ta hai Côn Lôn nô, nghe nói có thể đi lại trên núi như bay, sức có thể xé xác hổ báo, lại kháng được độc trùng. Ta lấy nhện độc tây nam thử qua rồi, bọn họ chỉ uể oải một ngày, hôm sau đã khôi phục như xưa."
Lý Thừa Tu nghe thế giơ cao đèn lồng, bấy giờ mới phát hiện cách đó hơn một trượng có hai tên đen xì xì, bảo sao không nhận ra.
Ôn Hoan bất mãn:" Sao tỷ không xin thêm vài tên, mỗi người hai tên, một có thể cõng đồ, một thì cõng đệ."
Lý Tư rộng rãi nói:" Nếu đệ thích thì ta tặng đệ."
Địch Quang Tự xen vào:" Không nên thế, lần này sư phụ muốn chúng ta chịu khổ, nếu dám lười biếng sẽ chịu khổ gấp đôi."
"Rồi, vào gặp a gia đã, ta rất nhớ a gia." Lý Tư vui vẻ đi đầu:" Phải rồi, nghe nói a gia mang về nhà một muội muội tên Quan Quan, muội ấy thế nào?"
Đám sư tỷ sư đệ lâu rồi mới gặp, cười nói rôm ra đi vào quân doanh, tới doanh của bọn họ, chính là doanh hoàn khố.
Lý Tư nghe thấy tiếng huyên náo trong doanh, thậm chí còn đốt đống lửa lớn, cả đám người tụ tập xung quanh hú hét thì lấy làm lạ:" Đám người này sao không tuân thủ quân kỷ thế?"
Vân Cẩm chẳng để ý lắm:" Không sao đâu, đợi ngày mai bọn họ bị a gia dùng như lừa sẽ biết ngay quân kỷ là gì."
"À phải, đám người này là ai?"
Ôn Hoan trả lời:" Toàn là đám hoàn khố có tiếng ở Trường An, Lạc Dương đấy."
Địch Quang Tự thì tỏ ra khó chịu:" Bọn chúng muốn đi theo sư phụ kiêm quân công, tương lai kiếm một tiền đồ tốt."
Lý Tư rùng mình:" Đám ngốc này, chúng mà biết phải đối diện với cái gì thì không vui vẻ nổi đâu."
Lý Thừa Tu vốn là người trong quân ngũ nên rất ghét đám người này:" Sư phụ nhất định cho chúng cơ hội lập công, có điều lấy được quân công hay không thì lại là chuyện khác rồi. Nếu chúng nghĩ có thể chiếm được công lao của quân tốt bình thường thì nằm mơ đi."
Lý Tư ha một tiếng:" Sư đệ nghĩ thế còn đơn giản lắm, a gia nhất định có kế hoạch khác."
Ôn Hoan vươn vai ngáp, hỏi thẳng Vân Cẩn:" Mai nhất định sẽ vất vả lắm đấy, phải ngủ sớm thôi, ngươi ngủ với ta hay là ngủ với Tư Tư tỷ."
Vẻ mặt Vân Cẩn rất bình tĩnh:" Các ngươi ngũ trước đi, lát ta qua ngủ cùng."
Nữ hài tử bình thường nhất định vì những lời này xấu hổ không thôi, nhưng bốn người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, Lý Tư càng giữ tay Vân Cẩn thật chặt. Đợi ba người kia chui vào lều, Vân Cẩn mới bảo Lý Tư:" Tỷ cũng ngủ sớm đi, để chuẩn bị nam trang cho tỷ rồi, nữ tử ở trong quân quá bắt mắt."
Lý Tư không chịu buông tay, dùng tay còn lại chỉ má mình, giọng nũng nịu:" Hôn một cái mới đi ngủ."
Vân Cẩn ngại ngùng liếc mắt về lều đám Ôn Hoan, trời tối om, đuốc không đủ soi sáng tới đó, nó vẫn khẳng định:" Bọn chúng đang nhìn đấy."
Lý Tư cười khẽ, hơi cúi người xuống chạm vào môi Vân Cẩn, Vân Cẩn giật nảy mình còn chưa kịp phản ứng gì thì Lý Tư đã chạy mất trong tiếng cười rồi.
Vân Cẩn ngây ra sờ môi, cười ngô nghê một lúc mới chui vào lều, kết quả là thấy ngay sáu con mắt nóng rực.
"Nói mau, tư vị thế nào?" Ôn Hoan truy hỏi:
Vân Cẩn không muốn trả lời, đây là việc rất riêng tư, dù là huynh đệ rất thân thiết cũng không chia sẻ, lảng đi:" Các ngươi cũng tới tuổi, trong nhà đã nói chuyện hôn sự chưa?”
Ôn Hoan nhiều tuổi nhất trong ba đứa, năm nay đã mười bốn, trong nhà bàn tới chuyện này là bình thường, song nó có y nghĩ khác:" Các ngươi nhìn xem, a gia ta, sư phụ, Địch bá bá đều có một lão bà thôi, cho nên có thể nói đời này huynh đệ chúng ta coi như vô duyên với chuyện trái ôm phải ấp. Như thế phải tìm người sử dụng lâu một chút."
Giọng Địch Quang Tự từ trong bóng tối truyền ra:" A Hoan, dùng lâu một chút là sao?"
Lý Thừa Tu bực mình nói:" Ý hắn nói tới loại nữ nhân ngủ ba mươi năm cũng không chán ấy."
Địch Quang Tự kêu lên:" Thôi xong rồi, ta ngoại trừ ăn với ngủ là ba mươi năm cũng không chán, còn lại e là không xong."
"A Cẩn, ngươi thảm nhất, căn bản không được lựa chọn."
Ôn Hoan ngã người xuống bên cạnh Vân Cẩn, hai tay gối sau đầu, khao khát:" Ta nghĩ rồi, đó phải là nữ tử nóng bỏng như lửa, trầm tĩnh như nước, ôn nhu tựa cúc, diễm lệ như mẫu đơn, thánh khiết như hoa sen, thơm mát nhẹ nhàng như hương mai..." Lý Thừa Tu ngáp dài:" Thế thì ngủ sớm đi, trong mơ cái gì cũng có."