Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1473 - Q6 - Chương 243: Ai Nấy Đều Bận Rộn. (1)

Q6 - Chương 243: Ai nấy đều bận rộn. (1) Q6 - Chương 243: Ai nấy đều bận rộn. (1)Q6 - Chương 243: Ai nấy đều bận rộn. (1)

Chân cừu muối đặt trên chậu than nướng một hồi, sau đó dùng dao xẻo ăn, đây là đãi ngộ mà đại soái mới có.

Vân Sơ xuất chinh là không uống rượu, nếu không y uống rượu ở đại trướng trong quân cũng chẳng ai làm gì được.

Lúc này trăng đã lên giữa trời, người y đợi chưa tới.

Vân Sơ nhìn cái đùi cừu đã chẳng còn bao nhiêu thịt, hơi do dự rồi xương cừu đặt lên lửa nướng, thịt không còn, nướng xương thêm chút nữa, nói không chừng có tủy mà hút.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Vân Sơ ngồi thẳng lên lấy một tư thế oai hùng nướng chân cừu, dù tư thế này vừa mỏi lưng vừa bất tiện khi cứ phải vươn người ra, nhưng mà đại soái cần phải có tư thái đó.

Người tới là Tô Định Phương, nhưng Vân Sơ chẳng thèm nhích mông một cái, trong cái quân doanh này y là lớn nhất.

Lý Tích qua đời, Tô Định Phương thoáng cái như già đi rất nhiều, lưng đã hơi còng xuống, chẳng còn sự điềm đạm của chủ soái nắm vạn quân trong tay nữa. Ông ta đứng trong lều ngây ra một lúc, nhớ lại cảnh năm xưa lần đầu gặp được Vân Sơ ở thái học, khi đó y chỉ là một tên tiểu binh, không ngờ có ngày ông ta ở vị trí kém hơn bái kiến y, thu lại chút chua chát trong lòng thi lễ với Vân Sơ:" Tô mỗ bái kiến đại tổng quản."

Vân Sơ giơ cái đùi cừu lên:" Tô công tới muộn, chỉ còn lại xương cừu thôi, có ăn không?”

Tô Định Phương nhận lấy xương cừu, kiếm chỗ còn thịt gặm:" Đi xin cơm có cái mà ăn là khá rồi, nào dám kén cá chọn canh."

Vân Sơ mỉm cười, thong thả đợi, ban đồ ăn là quyền lực chỉ người trên mới có.

Tô Định Phương gặm chân cừu sạch sẽ rồi đưa cho Vân Sơ:" Đại tổng quản thấy tài gặm xương của lão phu thế nào." "Xem ra răng Tô công còn tốt lắm." Vân Sơ ngắm nghía khúc xương chẳng còn chút thịt nào:" Chiến tử chớ trách."

Tô Định Phương bi thương nói:" Có cơ hội để chiến tử là tốt rồi, nào dám cầu nhiều hơn."

"Lần này ba mươi sáu chiết trùng đô úy, không có lấy một cái tên quen thuộc."

"Con cháu cựu thần Trinh Quan đã không còn ở trong quân lâu rồi."

Vân Sơ gật đầu:" Thế thì trông vào người trẻ tuổi."

Tô Định Phương lần nữa chắp tay thi lễ với Vân Sơ rồi đi.

Nhìn Tô Định Phương đi rồi, Vân Sơ ra ngoài lều, nhìn hai mươi sáu hậu đại huân quý, lạnh nhạt nói:" Ân tình cuối cùng của các ngươi, muốn lập công dựng nghiệp thì lấy bản lĩnh ra cho ta xem."

Hai mười sáu người quỳ một chân:” Vâng!"

Tức thì Ân Nhị Hổ dẫn đi an bài.

Muốn vào Thục trước tiên phải qua Hán Trung, từ Quan Trung tới Hán Trung thì có bốn con đường, T¡ Ngọ Đạo ở Trường An, Thảng Lạc Đạo ở Chu Chí, Bao Tà Đạo ở Mi Huyện và Thành Hương Đạo ở Trần Thương.

Tuyến đường hành quân Vân Sơ lựa chọn là Tí Ngọ Đạo.

Đi lối này có hơi cái lợi, một là đường xá xa xôi, khó đi, hai là phải vượt qua hai ngọn núi lớn Tân Lĩnh, Ba Sơn, ngoại trừ gian khổ ra thì không còn gì để nói.

Vân Sơ xuất chiến không mang theo dân phu, thậm chí y không thiết lập tiền quân, trung quân, hậu quân, hơn năm vạn ba nghìn người, tự đem quân nhu, rời Trường An từ phía nam, qua Tí Ngọc Đạo, vượt Tần Lĩnh, đi về huyện Kinh Dương ở phía tây, lại rẽ xuống phía nam qua Ba Sơn, tới được Miên Châu, từ Miêu Châu đi 300 dặm là Thành Đô.

Canh bốn hai khắc, đại quân sẽ xuất phát.

Vân Sơ ngủ được một lúc thì Ân Nhị Hổ gọi dậy ăn sáng, dùng nước lạnh rửa mặt xong, hỏi:" Chuẩn bị xong hết rồi chứ?" Ân Nhị Hổ báo:" Rồi ạ, chỉ là quân tốt có chút bất mãn chuyện phải tự mình mang theo vật tư."

Vân Sơ lạnh lùng nói:" Truyền lệnh, kẻ nào oán thán, chém!"

Ân Nhị Hổ lập tức đi truyền lệnh cho phó tướng Trương Đông Hải, Vân Sơ rời quân trường thì trời vẫn tối đen, có điều quân doanh ánh lửa bập bùng, hỏa đầu quân đang phân phát thức ăn.

Thời gian rất khẩn trương, hai khắc sau đại quân nhổ trại, cho nên khắp nơi là cảnh người ngựa ồn ào.

Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự vội vàng ăn sáng rồi tới điểm tập kết, quân đầu của chúng là Lý Thừa Tu, đợi chúng tới nơi thì thấy dưới chân Lý Thừa Tu có mười cái ba lô cực lớn, trông đã thấy nặng rồi.

Vân Cẩn nhìn một lượt ba lô nhà mình, lại nhìn ba lô của người khác, rõ ràng ba lô nhà mình lớn hơn một cỡ.

Lý Thừa Tu nói:" Người ta tranh nhau lấy cái nhẹ rồi, ta liền giữ lại cái nặng."

Ôn Hoan nhấc thử một cái ba lô, nặng trĩu tay:" Lương thực à?"

Địch Quang Tự nhấc một cái ba lô lên một cách nhẹ nhàng:" Chắc là quân lương của đội sáu mươi người chúng ta, vất vả vài ngày rồi sẽ quen."

Vân Cẩn ít tuổi nhất, dùng hai tay thử, tuy thấy nặng nhưng không tỏ thái độ gì:" Sáu người còn lại đâu?”

Lý Thừa Tu cười hăng hắc chỉ vào cái doanh hôm qua ồn ào tận khuya:" Bảy trăm tên của doanh hoàn khố chắc có được sáu tên thông minh."

Ôn Hoan nói:" Thông minh quá cũng không nên nhận."

Lời vừa dứt thì có sáu tráng hán đi tới, sáu tên này cao gầy khác nhau nhưng mặt đều vuông vức, đường nét có vài phần tương tự, tuổi chừng mười tám cho tới trên hai mươi, hơn đám bọn họ một chút.

"Trình Long, Trình Hổ, Trình Báo, Trình Giao, Trình Phượng, Trình Hùng."

Sáu tên này là người phóng khoáng, vừa tới nơi đã tự báo danh, còn giả vờ chọn ba lô nặng nhất.

Vân Cẩn thân là đại công tử Vân thị, vì Vân Sơ thường không có nhà, từ nhỏ nó đã phải thay cha lộ diện không ít trường hợp, nên sáu huynh đệ cầm thú của Trình gia nhìn một cái là nhận ra ngay.

Tất nhiên bọn họ cũng nhận ra Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu.

Mà đám Vân Cẩn cũng đâu lạ gì bọn họ, nói ra hai bên còn đánh nhau vài lần cơ, hồi bé thì toàn là đám Vân Cẩn ăn đòn, gần đây tình hình dần chuyển biến rồi, nếu không phải huynh đệ Trình gia ỷ vào số lượng đông hơn thì bị mấy đứa bé đánh no đòn.

Mấy người bọn họ khỏi giới thiệu nữa, Vân Cẩn chỉ Lý Thừa Tu nói:" Hắn là hỏa trưởng của chúng ta."

Trước kia Ôn Hoan bị đám cầm thú này đánh không ít, xem như kẻ thù cũ:" Thôi, biết nhau trước vẫn tốt hơn."

Địch Quang Tự tán đồng:" Tuy là đám vô lại, xem như không phải phế vật."

"Còn chưa phục à?" Trình Phượng gồng tay khoe cơ bắp ra vẻ đe dọa:

Lý Thừa Tu thoáng cái nhận ra hai bên có ân oán, song không sao hết, chuyện này trong quân là bình thường, dựa vào nắm đấm nói chuyện thôi, ra lệnh:" Vậy chúng ta thành một nhóm, bây giờ nghe lệnh, tự mình chỉnh lý hành trang, một khắc sau tập hợp."
Bình Luận (0)
Comment