Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1474 - Q6 - Chương 244: Ai Nấy Đều Bận Rộn. (2)

Q6 - Chương 244: Ai nấy đều bận rộn. (2) Q6 - Chương 244: Ai nấy đều bận rộn. (2)Q6 - Chương 244: Ai nấy đều bận rộn. (2)

"Huynh đệ bọn ta chuẩn bị xong rồi." Trình Long xoay lưng để Lý Thừa Tu xem đôi rìu lớn giắt sau lưng, đôi rìu lớn này xem chừng chém hổ báo cũng không thành vấn đề:

Lý Thừa Tu đi tới xem vũ khí của hắn:" Cho ngươi một cơ hội, thay đổi vũ khí đi, dùng hoành đao cung nỏ nhỏ gọn hơn, nếu không ngươi không sống được lâu đâu."

Trình Long nhướng mày lên, Trình Phượng giữ lại:" Dám hỏi hỏa trưởng, sao lại không cho mang vũ khí nặng?"

Lý Thừa Tu nghiêm túc nói:" Tí Ngọ Đạo dài nghìn dặm, lại còn phải vượt qua Tần Lĩnh, Ba Sơn hiểm trở, tới Thành Đô rồi phải đi nghìn dặm rừng rậm nữa. Ngươi mang đôi rìu nặng nề này thì đi được bao xa?"

Trình Phượng kinh hãi:" Tí Ngọ Đạo gần như không có bóng người, đường xá chật hẹp khó đi, vì sao chúng ta không đi Bao Tà Đạo? Trên đường đi sẽ có rất nhiều dịch trạm tiếp tế..."

Nói tới đó thấy ánh mắt lạnh lùng ba người Vân Cẩn, biết có vấn đề im ngay, xảy ra va chạm trước lúc hành quân là ngu xuẩn.

Đúng lúc này trong quân truyền tới ba tiếng pháo hiệu, quân doanh ồn ào tức thì trở nên hỗn loạn, nhưng chỉ trong chốc lát đội ngũ đã chỉnh tể. Tiếp đó phía trước di chuyển, bọn họ cũng ai nấy vác ba lô, mang vũ khí, bình nước, chầm chậm bám theo. Lần trước phong thiện Thái Sơn cũng đã nếm trải cuộc sống trong quân rồi, nhưng đó chỉ là chuyến đi chơi xa, vào quân doanh cho vui thôi, lần này mới là thật, Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự đứng thẳng hàng ngũ, mắt chỉ nhìn về phía trước, vẻ mặt trang nghiêm thần thánh.

Đi đầu là ba nghìn ky binh trọng giáp, có thể nhìn ra bọn họ đã có chuẩn bị, chiến giáp đều trên lưng ngựa, ai nấy đi bộ dắt ngựa tiền lên.

Vân Cẩn nhìn thấy a gia khoác áo choàng đỏ sậm cưỡi con ngựa mận chín được hộ vệ vây quanh rời doanh trại, lòng sinh ra cảm giác kiêu ngạo. Trình Hổ lấy vai huých Vân Cẩn, cười nịnh:" Đó là cha ngươi, oai phong thật."

Vân Cẩn bình thản đáp:" Trình công năm xưa xuất chinh cũng vậy thôi, uy phong của họ chứ đâu phải của chúng ta, đợi một ngày chúng ta được như vậy mới đáng nói."

"Đúng thế, lần này lão tử đi tây nam, nhất định chặt đầu man tử lăn lông lốc luôn."

Lý Thừa Tu chế giễu:" Cứ sống được tới đó hãng nói tiếp."

Trình Giao biết Lý Thừa Tu từng đi tây nam, hôm qua Tô Định Phương dặn dò huynh đệ bọn chúng rồi:" Thừa Tu, tình huống phía đó ra sao? Giết man tử dễ không?"

"Giết thì dễ, nhưng phải tìm được chúng đã." Lý Thừa Tu không giấu:" Ở đó đâu đâu cũng là rừng rậm, đầm lầy, rắn rến sâu đọ làm người ta phát điên, hổ báo sài lang tựa hồ giết mãi không hết."

"Đi tây nam so với nói là đánh nhau với man tộc, không bằng nói chúng ta phải chiến đấu với sông, núi, mãnh thú, độc trùng, dịch bệnh. Cho các ngươi biết, dụng cụ ngủ đừng để bị rách, chỉ cần một lỗ cho muỗi chui vào thôi, một đêm ngươi có thể mất mấy chục lạng máu."...

Thượng Dương Cung, Lạc Dương.

Sáng nay Lý Trị cũng dậy rất sớm.

Trước kia toàn là Lý Trị dẫn gấu lớn đi, từ khi mắt trái không nhìn thấy nữa liền thành gấu lớn dắt Lý Trị. Nhất là khi xuống bậc thềm thì đều là gấu lớn đi trước một bước, sau đó đợi ở phía dưới quay đầu nhìn lên, tựa hồ lo Lý Trị ngã thì cũng có nó đỡ rồi, không lo bị thương.

Lý Trị cho rằng gấu lớn có tình cảm, không uổng công nuôi nó bao năm.

Kỳ thực đơn giản là từ khi thiếu mất một cái mắt, hắn đi lại chậm hơn, tốc độ gấu lớn thì không đổi, cho nên mới thành sự hiểu lầm vừa rồi.

Một người một gấu đi vào rừng trúc, mặt trời lên, sương trong rừng đã khô, Lý Trị nheo con mắt độc nhất nhìn lên, mắt hơi chói, làm hắn đưa tay lên che đi.

Thụy Xuân giúp hoàng đế chặt một cây măng, lột vỏ rửa sạch bên suối, lau sạch đưa cho gấu lớn ăn, tranh thủ nói:" Bệ hạ, huynh đệ Vũ thị đã trở về, đang đợi hoàng hậu tiếp kiến."

"Ha ha ha, hai thằng ngốc đó đi tới đâu hỏng việc tới đó, bảo vệ chúng cho tốt, sau này hoàng hậu còn tiếp tục trọng dụng." Lý Trị hoàn toàn không để hai huynh đó vào mắt, tiếp tục tìm kiếm:

Thấy hoàng đế không hỏi tới tình hình chiến sự tây nam, Thụy Xuân không dám nhiều lời, theo hoàng đế đào măng, nuôi con gấu tựa hồ ăn mãi không no.

Chiêu Dương cung, hai huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư yên tính quỳ trước mặt Vũ Mi.

Vũ Mị đem văn thư ở Trường An ném trước mặt chúng:" Đây là lý do các ngươi quyến luyến Trường An mãi đấy à?"

Vũ Thừa Tự bình tĩnh nhặt nhạnh văn thư, đặt ngay ngắn trước mặt:" Vi thần từng nói, hoàng hậu muốn vào Trường An, nam thành là kẽ hở tốt nhất, nếu không có chuyện sở giao dịch sụp đổ thì không có kẽ hở này."

"ý đồ của Vân Sơ vốn là dùng kế hoạch cải tạo thành nam, thông qua thao tác mua bán khống, lấy số tiền lớn, tiếp tục ném vào động không đáy của sở giao dịch."

"Bây giờ vì tiền không đủ, mới sinh ra sơ hở."

"Hai huynh đệ thần ở Trường An làm việc cẩn thận hết sức, không dám có chút sai sót nào, sợ rơi vào bẫy Vân Sơ. Sau khi bố trí công trình an cư xong, bách tính không ai không tạ ơn hoàng hậu."

"Nếu có mở đầu tốt, vậy không thể bỏ phí, thần nghĩ kiến tạo khu thương nghiệp không phải dể kiếm tiền, càng không phải mượn uy danh không dễ dàng gì mới lập lên được của hoàng hậu để kiếm tiền như Ngụy Nguyên Khánh."

"Bọn thần sở dĩ định giá khu thương nghiệp thấp như thế là để nhanh chóng thu hồi tiên đầu tư của hoàng hậu, theo cách đó tiếp tục tiến hành ở Trường An hoặc Lạc Dương."

"Trải qua tích lũy năm tháng, bách tính sẽ nhớ ơn hoàng hậu xây nhà cho họ, khắp thiên hạ sẽ cảm niệm ân đức của hoàng hậu, cái đó còn giá trị hơn nhiều tiền tài." "Bây giờ bị Ngụy Nguyên Khánh hủy cả rồi."

Vũ Mị ngạc nhiên nhìn Vũ Thừa Tự nói chuyện đâu vào đó, trước kia tên này ở trước mặt nàng thở mạnh còn chẳng dám, chỉ biết vâng dạ, không ngờ chuyến đi Trường An này làm hắn thay đổi lớn như thế, ngờ vực hỏi:" Nếu thế sao khi rời Trường An không dặn Ngụy Nguyên Khánh cho rõ ràng."

Lần này tới Vũ Tam Tư trả lời:" Ngụy Nguyên Khánh vừa tới Trường An, chẳng xem xét công trường hay sổ sách mà tới thẳng huyện nha, đuổi huynh đệ thần đi, nói là hoàng hậu lệnh bọn thần phải vê Lạc Dương ngay, không được trì hoãn một khắc nào."

"Huynh đệ bọn thần ngu xi, không rõ an bài hoàng hậu ra sao, nên không dám nhiều lời."

Vũ Mị hồ nghi nhìn huynh đệ chúng:" Được rồi, không nói Ngụy Nguyên Khánh nữa, các ngươi nói xem công trình nam thành nay đã thành trò cười, phải xử lý ra sao?"

Vũ Thừa Tự ưỡn thẳng lưng lên, đĩnh đạc đáp:" Ngụy Nguyên Khánh đã phá hoại thanh danh của hoàng hậu ở Trường An, muốn thu hồi tiền về đã không thể rồi, lấy về càng nhiều, thanh danh hoàng hậu càng tệ."

"Thần cho rằng không bằng vứt bỏ, hoàng hậu giáng tội Ngụy Nguyên Khánh, trừng trị thật nặng, sau đó giao đống hỗn loạn đó cho huyện Vạn Niên xử trí."

"Làm như thế không chừng thu được ích lợi không ngờ."

Vũ Mịi ồô một tiếng:" Nhiều tiền như thế nói bỏ là bỏ, huynh đệ các ngươi khí phách thật lớn."

Vũ Thừa Tự thi lễ:" Thần thấy hoàng hậu cần mau chóng rút ngay khỏi vũng lầy Trường An, dây dưa ở đó thật không đáng, sau đó để huynh đệ thần dựa theo mô hình nam thành áp dụng ở Lạc Dương."

"Một khi Lạc Dương thu được hiệu quả, bọn thần mở rộng tới Dương Châu, Ích Châu cùng toàn bộ thành lớn ở Đại Đường. Đem so với lợi ích toàn thiên hạ, bỏ công trình nam thành Trường An không là gì."

"Khi đó mỗi thành lớn có một Hoàng Hậu phường, chưa nói tới lợi ích, nhân đức của hoàng hậu cũng trải khắp thiên hạ." Ánh mắt Vũ Mị nhìn hai huynh đệ này càng lúc càng quỷ dị:" Chẳng lẽ đây chính là lợi ích huynh đệ các ngươi thu được ở Trường An?"

Vũ Thừa Tự thở dài:" Trải qua mấy phen sinh tử, huynh đệ bọn thần không tiến bộ thì kém cỏi quá rồi, cũng chẳng giữ được mạng."

Vũ Mị phất tay:" Để ta suy nghĩ đã."

Huynh đệ Vũ thị thi lễ lùi ra.

Rời Chiêu Dương Cung, Vũ Tam Tư thấy xung quanh không có người mới thấp giọng hỏi:" Ca ca nói như thế chẳng phải là huyện Vạn Niên hưởng lợi à?"

Vũ Thừa Tự dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Vũ Tam Tư:" Ngươi còn muốn dính vào à? Lúc đó một vạn sáu nghìn quan huynh đệ chúng ta lấy phải trả lại sao? Phải kéo huyện Vạn Niên vào, càng nhiều người dính dáng, đến lúc thành mớ bòng bong, dù có người tra số tiền đó, chúng ta càng dễ đẩy trách nhiệm đi, như thế càng an toàn."

"Quên Trường An đi, bây giờ huynh đệ chúng ta học được bản lĩnh này, tội gì tốn công tranh giành với đám ác quỷ ở đó, thiên hạ bao la lớn hơn Trường An bội phần, chẳng phải thỏa sức chúng ta tung hoành à?"

Vũ Tam Tư ngày càng khâm phục vị huynh trưởng này:" Ca ca nhìn thật xa."

Vũ Thừa Tự bảo hắn ghé tai lại gần, nói nhỏ:" Kỳ thực không phải do ta nghĩ ra, hôm qua ở tửu lâu nghe thấy một đám thư sinh thảo luận với nhau, ta thấy chúng nói rất có lý, hôm nay liền nói lại cho hoàng hậu nghe."

Vũ Tam Tư cảnh giác:" Liệu có chuyện gian trá trong này không?”

Vũ Thừa Tự cười ha hả:" Gian trá thì có sao, chỉ cần có lợi cho huynh đệ bọn ta là được."

"Ca ca nói phải."

Lạc Dương tháng chín, thời tiết nóng bức, Diêu Sủng đứng trên tòa tửu lâu, nhìn huynh đệ Vũ thị nói cười sóng vai rời hoàng cung, nói với chưởng quầy tửu lâu bên cạnh:" Dọn dẹp hành trang đi, mai chúng ta về Trường An, công trình cải tạo nam thành hẳn là quay về với chúng ta rồi."
Bình Luận (0)
Comment