Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1475 - Quyển 7: Thải Vân Chỉ Thượng - Chương 001: Đâu Ra Hoàn Khố. (1)

Quyển 7: Thải Vân Chỉ Thượng - Chương 001: Đâu ra hoàn khố. (1) Quyển 7: Thải Vân Chỉ Thượng - Chương 001: Đâu ra hoàn khố. (1)Quyển 7: Thải Vân Chỉ Thượng - Chương 001: Đâu ra hoàn khố. (1)

Từ Trường An tới Thành Đô đi qua Tí Ngọ Đạo chắc chắn là con đường xa xôi nhất, gian nan nhất, hoàn toàn không phù hợp với yếu nghĩa của binh gia, tuy không ai nói ra, Vân Sơ có thể đoán được không biết bao nhiêu người chửi sau lưng mình.

Có điều Vân Sơ không để ý, càng chẳng giải thích, so với cuộc vạn lý trường chinh của Hồng Quân, y thấy chuyến viễn chinh lần này của mình chẳng khác nào là đi chơi xa ngày nghỉ.

Hay nhất là ở chỗ, chuyến đi chơi xa này phong cảnh trên đường đi, đẹp như không phải ở nhân gian, kỳ cảnh thiên nhiên khiến người ta cảm thấy lòng mình như rộng mở, mọi chuyện không vui liền được gột rửa sạch sẽ, tâm trạng thoải mái lạ thường.

Vì thế trên đường hành quân, Vân Sơ làm không ít bài thơ hay.

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của chủ soái như y thôi, chứ quân tốt không nghĩ như vậy.

Nhất là quan binh trong doanh hoàn khố có cái nhìn khác hẳn Vân Sơ.

Bọn họ vốn tưởng rằng đây là chuyên đi kiếm quân công nhàn nhã, không ngờ từ sau khi bước chân lên Tí Ngọ Đạo, bọn họ liền thành đám người vì quân công mà nỗ lực rèn luyện.

Toàn là đường núi, chẳng có lấy chỗ nào bằng phẳng quá một dặm, thế đã hết đâu, đa phần lại còn một bên là vách đá gồ ghề, một bên là vực sâu muôn trượng, mỗi lúc gió núi thổi mạnh, cảm giác đứng chân không vững. Dù là người lớn gan nhất cũng phải cẩn thận từng bước chân, nhát gan chút e là ôm lấy vách đá mà khóc rồi.

Nhưng mà khóc cũng phải đi, vị trí của hoàn khố doanh ở ngay bên trên trung quân của đại soái, ở đó có đám người mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người ta, cứ như chỉ đợi có kẻ phạm quân lệnh là chặt đầu.

Vì thế mà doanh hoàn khố mang theo nước mắt trên mặt, cứt đái trong quân cũng phải tiến lên.

Nhớ lại mẫu thân khi từ biệt ở Khúc Giang rưng rưng nước mắt, bọn họ cũng rất muốn khóc, đáng tiếc chỉ vài ngày thôi cả việc khóc cũng không khóc ra nổi, nước trong thân thể đều hóa thành mồ hôi cả rồi.

Đi đường núi mang theo một trăm cân, mỗi ngày đi ba mươi dặm. đi đường bằng mang theo một trăm cân, mỗi ngày năm mươi dặm. Cường độ lao động lớn như thế làm cái bụng tròn xoe của Địch Quang Tự bắt đầu hiện ra đường nét cơ bắp.

Đứa bé này tuy đen hơn, mặt lại nhỏ đi một cỡ, trông cũng tinh thần hơn hẳn.

Vân Cẩn không đen nhiều như Địch Quang Tự, bất ngờ là rèn luyện nửa tháng, đeo ba lô trăm cân không đè bẹp nó, ngược lại còn cao lên cả khúc. Lý Tư kinh ngạc khi Vân Cẩn đã cao bằng mình rồi.

Ôn Hoan không hiểu làm sao mà thích bộ dạng mặt trắng, dù là mồ hôi đầm đìa thì hắn cũng đeo rèm che ánh mặt trời. Đáng tiếc chỉ che được mặt, không che được chân tay lộ ra ngoài, khiến mặt nó thì trắng, tứ chỉ lại đen nhẻm, trông hết sức quỷ dị.

Người duy nhất không có thay đổi gì là Lý Thừa Tu, hoành đao của ba vị sư huynh đều do hắn đeo hộ, vậy mà đi đường leo núi vẫn nhẹ nhàng như không.

Tuy đều là quý công tử, nhưng bọn họ rèn luyện từ nhỏ, vất vả thật đấy, chú khổ cực này bọn họ vẫn chịu được, hơn nữa tuy không thể nói mang theo tâm thái du sơn ngoạn thủy, nhưng cũng là hành trình khám phá, ba người họ, say sưa ngắm nhìn núi cao hẻm sâu được cây cỏ xanh mát che phủ, rặng núi hùng vĩ tảng đá kỳ dị nhan nhản khắp nơi.

Bọn họ vừa đi vừa ghi chép vào cuốn sổ nhỏ, nhiều lúc chỉ tiếc đi quá nhanh, nhiều loại cây lạ, thú lạ không kịp nghiên cứu.

Vân Cẩn cứ nghĩ đám hoàn khố trong doanh hoàn khổ sẽ kêu khóc liên miên, không ngờ dù vai đeo ba lô nặng, nhưng đều chịu đựng không chịu thua kém ai.

Một số kẻ đầu dầu má phấn, da dẻ mịn màng như da nữ nhân, nhìn là biết loại được nuông chiều, đám này đi lên đường là thảm nhất, lưng vác nặng như lạc đà, chân đi tới rộp lên, đến tối lại cậy máu chảy ra, hôm sau đi tiếp.

Vân Cẩn cứ nghĩ bốn người bọn họ sẽ nổi bật nhất trong doanh hoàn khố này, xem xem ra chưa chắc. Nghe Vân Cẩn khen ngợi đám hoàn khố, Ôn Hoan nói:" Đương nhiên rồi, điều kiện sư nương đặt ra cao lắm."

Địch Quang Tự hỏi:" Cao cỡ nào?”

"500 quan, lúc sư nương thu tiền ta có ghi chép sổ sách mà."

Vân Cẩn đang uống nước bị những lời này làm ho sặc sụa:" Không thể nào, mẹ ta thu tiền bọn họ á?."

Ôn Hoan nhìn nói kiểu ngươi còn non lắm:" Lúc sư nương thu tiền mặt tươi roi rói ấy, không những thu tiền, còn chỉ toàn thu tiền mặt, những món đồ quý gì đó toàn bộ không nhận."

Lý Thừa Tu đã tiếp xúc với loại chuyện này rồi:" 500 quan, theo lý mà nói là đủ mua một chức quan nhỏ đấy."

Vân Cẩn im luôn.

Ôn Hoan xua tay dạy bảo:" Bây giờ bỏ tiền ra chỉ mua được tiểu lại thôi, 500 quan đâu có đáng.

"Đám hoàn khố này ít nhiều cũng có chút tước vị, không phải úy gì đó cũng là lang gì đó, đều do bệ hạ trên Thái Sơn chấp hành Thôi Ân Lệnh chia nhỏ tước vị ra."

"Người ta đâu có ngốc, tước vị khó khăn lắm mới có được tất nhiên không để cho đám hoàn khố thực sự. Bọn chúng mà không nỗ lực, chỉ có thể màn tước vị nhỏ xíu đó khoe khoang nhất thời thôi, sau này mất là mất luôn. Bị đá ra khỏi sĩ tộc rồi thì con cháu chúng chẳng thể vào tứ môn học, cưới lão bà chỉ có thể cưới nữ tử nhà thương cổ, bách tính."

"Nên trong nhà đã bỏ tiên cho chúng vào đây thì không phải là hoàn khố gì đâu, đều là nhân tuyển ưu tú trong nhà. Bọn họ chắc chắn đi theo sư phụ có được quân công mới chịu bỏ tiền."

Lý Thừa Tu dù lớn tuổi hơn cũng không có kiến thức này, cái này không liên quan thông minh hay ngu độn mà do truyền thừa gia tộc, nên chớ xem thường xuất thân tốt:" Chẳng trách, đã nửa tháng rồi mà chưa có kẻ nào bị ném xuống vách núi nuôi dã thú." Địch Quang Tự gật đầu:" Cho dù sư phụ chỉ nói đùa nhưng các tư mã sẽ không coi là đùa đâu, bọn họ sẽ chấp hành nghiêm ngặt, nói ném là ném đấy."

Khi bọn họ đang vừa hành quân vừa trò chuyện sôi nổi thì nghe thấy đội trưởng, lữ soái ở phía trước lớn tiếng hô nghỉ ngơi, ăn cơm.

Đám Vân Cẩn bấy giờ mới chú ý chỗ này khá rộng rãi, bên trên có tảng đá lớn nhô ra thành mái che, dừng lại đặt ba lô xuống đất, nhưng không ai vội vàng ngồi xuống nghỉ ngay mà kiểm tra bụi cây, đá chân vào mấy cục đá. Bọn họ đã vào Tần Lĩnh, đừng thấy cây cối, tảng đá quanh đó trông rất bình thường vô hại, có trời mới biết phía sau, phía dưới có cái gì.

Không cần đợi tới tây nam mới phải đối diện với ác thú độc trùng, bọn họ phải rèn luyện ngay từ lúc này rồi.

(*) Tiêu đề quyển này có thể dịch là trên tâng mây màu.
Bình Luận (0)
Comment