Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1476 - Q7 - Chương 002: Đâu Ra Hoàn Khố. (2)

Q7 - Chương 002: Đâu ra hoàn khố. (2) Q7 - Chương 002: Đâu ra hoàn khố. (2)Q7 - Chương 002: Đâu ra hoàn khố. (2)

Sau khi đảm bảo chỗ nghỉ chân an toàn, chuyện đầu tiên tất cả làm khi nghỉ ngơi là cởi giày ra, tức thì trong cả rặng núi bốc lên cái mùi chuột chết kinh khủng, chẳng ai thấy khó chịu cả, ngược lại đều tỏ ra hết sức thư thái.

Trong ánh mắt hâm mộ của rất đám hoàn khố, hỏa đầu quân tới chỗ mấy người Vân Cẩn, lấy lương thực trong ba lô của bọn họ chuẩn bị nấu cơm.

Nhìn cái ba lô đã xẹp đi trông thấy Lý Thừa Tu đắc ý nói:" Thế nào, ta lựa chọn chuẩn không?"

Chưa đợi đám Vân Cẩn khen ngợi, Trình Hổ đã nhảy tới xun xoe bợ đít:" Trước kia a tổ nghe Anh công cả đời không phạm phải sai lầm, huynh đệ bọn ta nghe Lý thúc thúc cũng không sai."

Ôn Hoan mỉa mai:" Bọn ta đều là sư huynh của hắn, ngươi cũng phải gọi bọn ta là thúc."

Ai ngờ Trình Hổ chẳng có chút trở ngại tâm lý nào, xoa xoa tay cười híp mắt gọi liền một lượt:" Vân thúc, Ôn thúc, Địch thúc, lần này đi tây nam, tiểu chất dựa hết vào các thúc."

Ôn Hoan lẩm bẩm:" Nhận đám cháu này lão tử còn thấy mình bị thiệt."

Đúng lúc này Lý Tư xách hộp cơm đi tới, tuy nàng mặc nam trang nhưng vẫn lộ ra vóc dáng mảnh khảnh của thiếu nữ, bước chân đung đưa lại có một phong thái hấp dẫn, bất giác đã thành nữ tử khiến người ta nhìn mà lòng xao động.

Trình Báo vừa thấy Lý Tư tức thì sáng mắt:" Không biết Lý Tư cô cô hôm nay mang món ngon gì tới."

Sáu huynh đệ Trình gia đồng loạt chạy ra đón Lý Tư xách hộ hộp thức ăn, Lý Tư không hề biết mình đã thăng lên thành cô cô của sáu đại hán, thấy sáu tên này không tệ, khi bọn họ luôn mồm gọi "cô cô' mới nhận ra chuyện không ổn rồi.

Trong hộp cơm có bốn miếng thịt trâu nướng, một con gà quay, một cái chân giò và một bát cháo to. Trình Hổ cười híp mắt đem thịt trâu rõ ràng chuẩn bị cho bốn người Vân Cẩn chia cho họ, múc cho họ bốn bát cháo, miệng nói:" Các thúc thúc ăn thịt trâu, số thức ăn còn lại không ngon nhường bọn tiểu chất."

Ôn Hoan ngoạm một miếng thịt trâu nướng, nhìn sáu huynh đệ Trình gia như đám dã nhân tụ lại thành vòng tròn chia nhau gà quay, chân giò, chép miệng:" Quang Tự thích nhất là gặm chân giò."

Địch Quang Tự cắn vài cái đã hết miếng thịt trâu, liếm môi nhìn đám con cháu ăn chân giò của mình.

Lý Tư vén vạt áo ngồi xuống bên Vân Cẩn, với nàng mà nói chuyến đi này thực sự là du sơn ngoạn thủy, đi có xe, đồ có người vác, lại không bị bất kỳ điều gì bó buộc như lần phong thiện Thái Sơn, chẳng như đám Vân Cẩn bị hạn chế trong phạm vi hoàn khố doanh, nên cả ngày tâm trạng nàng vui vẻ, cười khúc khích:" Ta từ đâu ra mấy đứa cháu này thế?"

Vân Cẩn bực bội chỉ Ôn Hoan.

Ôn Hoan úp nồi lên đầu Lý Thừa Tu.

Lý Thừa Tu không cãi được, cười khổ nói:" A gia đệ là huynh đệ sinh tử của Trình công, sáu người họ gọi Trình công là a tổ, nên đệ là thúc thúc của họ là không phải nghi ngờ gì. Lại vì chúng ta là sư huynh đệ, cho nên Tư Tư sư tỷ, mấy đứa cháu của tỷ từ đó mà ra."

Lý Tư thấy huynh đệ Trình gia đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cười cười ngốc nghếch, nàng phì cười, không ngờ mình cũng thành cô cô rồi kia đấy:" Không khiến người ta ghét. Lại đây, gọi cô cô một lượt cho ta nghe.”

"Cô côi"

"Cô côi"

Từ sau khi thái tông hoàng đế qua đời, vì tị hiềm, đồng thời vì tính cách quá bá đạo của Trường Tôn Vô Ky, cả nhà Trình Giảo Kim cơ bản cắt đứt quan hệ với hoàng gia. Bây giờ An Định công chúa, nữ nhi của hoàng đế hoàng hậu bảo họ gọi cô cô, thế là trong ánh mắt khinh bỉ của rất nhiều người, sáu tráng hán ríu rít "cô cô';'cô cô" không ngừng, cứ như là trên núi đột nhiên có thêm một đàn vịt, làm Lý Tư cười như nắc nẻ, đáng tiếc không có Vân Cẩm ở đây, nếu không cảnh tượng này còn thú vị nữa.

Nói là khinh bỉ chứ nếu được cơ hội thay thế sáu huynh đệ Trình thị có khối người sẵn lòng.

Bầu không khí trong hoàn khố doanh không tốt lắm, đám hoàn khố này lúc ăn chơi ở phường Bình Khang thì thân thiết tới độ chia sẻ chung một nữ nhân, chứ lúc này à? Bọn họ đầu xác định rất rõ mục đích chuyến đi, vì thế xung quanh đều là đối thủ, nhất là đám Vân Cẩn thân phận đặc thù càng bị họ dè chừng.

Trong quân của Vân Sơ chưa từng thiếu quân lương, nhưng hi vọng đám hỏa đầu quân làm cơm tử tế cho ngươi đúng là hoang tưởng. Đợi đám hỏa đầu quân khiêng thùng cơm lớn tới xác cơm cho mọi người thì đổ vào bát là thứ sên sệt như nước mũi, nghe nói thứ đó là bánh canh, mấy sợi đen đen bên trong là thịt khô.

Một miếng thịt trâu một bát canh chẳng đủ đám thiếu niên đang lớn ăn.

Vân Cẩn vớt từ trong bát bánh canh ra một con nhái xanh lè, mặt nhăn lại, chuẩn bị vứt đi thì Trình Hổ xi, bẻ bốn cái chân nhai ngon lành.

Ôn Hoan ăn rất gian nan, trong bát cơm của hắn không có nhái, thứ hỏa đầu quân chó má phát cơm cũng nhìn người, Vân Cẩn là công tử nhà đại soái, được chiếu cố là đương nhiên.

Con nhái kia không chừng là hỏa đầu quân trong lúc nấu cơm tình cờ bắt được, thuận tay cho vào nồi nấu luôn, dù sao đường hành quân gian nan, có thịt là tốt rồi.

Địch Quang Tự từ bé tới giờ không biết kén ăn là cái gì, chỉ cần là cơm nước là hắn ăn hết, còn Lý Thừa Tu thì từ nhỏ đã quen với thứ như cám lợn trong quân rồi.

Lý Tư nhìn cái bát bột không ra bột cơm chẳng ra cơm mà muốn nôn, bên cạnh là Vân Cẩn vẫn cố gắng ăn hết từng thìa, đường đường là quý công tử mà ăn chẳng bằng mã phu ở Trường An.

"Không ăn được thì đừng ăn, ta mang thức ăn tới cho đệ." Lý Tư không đành lòng nói:

Vân Cẩn ăn hết miếng cơm cuối cùng mới nói:" Sau này tỷ đừng mang đồ ăn tới nữa làm loạn lòng quân không tốt đâu."

Lý Tư nhíu mày:" Đệ đâu cần chịu khổ như thế? Đệ sau này là người làm việc lớn mà."

Vân Cẩn cười:" Đệ không hề thấy khổ, thực ra đệ thích cuộc sống hiện giờ đọc sách, luyện võ, làm đồ gốm, về nhà thấy cả nhà quây quần. Đệ không muốn làm việc lớn như a gia hay thái tử, nhưng cả cái nhà lớn như thế, không muốn làm chuyện lớn là một chuyện, nhưng nhất định là phải có bản lĩnh làm chuyện lớn."

Lý Tư mắt mê ly:" Người như đệ tương lai mới thực sự làm được việc lớn đấy."

Ôn Hoan hắng giọng nhắc nhở hai người chú ý trường hợp.

Đang ăn cơm thì trời đổ mưa, ai chưa ăn xong thì ăn vội ăn vàng cho hết, chẳng ai kiếm chỗ trú mưa, dù sao mưa không lớn, bọn họ cũng chỉ được nghỉ một lúc rồi hành quân thôi, tránh làm gì, còn có người tranh thủ rửa mặt rửa chân tay.
Bình Luận (0)
Comment