Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1477 - Q7 - Chương 003: Thần Binh Lợi Khí Chỉnh Phục Man Tộc.

Q7 - Chương 003: Thần binh lợi khí chỉnh phục man tộc. Q7 - Chương 003: Thần binh lợi khí chỉnh phục man tộc.Q7 - Chương 003: Thần binh lợi khí chỉnh phục man tộc.

Cùng lúc đó Vân Sơ lên đỉnh Tần Lĩnh, núi rất cao khiến người ta cảm giác đưa tay ra là có thể chạm tới bầu trời.

Ngay cả chim bay cũng ngay tầm mắt chẳng phải ngẩng đầu nhìn, phát hiện đàn chim nhạn lớn bay ngang qua trước mặt, Vân Sơ mới giật mình nhận ra, đã là mùa thu rồi.

Năm nay quá nhiều chuyện, y gần như chẳng chú ý tới các mùa thay đổi nữa, xuân qua lúc nào không biết, hè đi lúc nào cũng không hay.

Phía bắc Tần Lĩnh rừng nhuộm theo tầng đủ mọi màu sắc, sắc thu đã thấy rõ ràng.

Phía nam Tần Lĩnh chỉ một màu xanh ngăn ngắt.

Chỉ một ngọn núi thôi đã hoàn toàn chia mảnh đất này thành phải nửa nam bắc, vượt qua Tần Lĩnh là tới phương nam rồi.

Phương nam rất tốt, chỉ có điều nước mưa quá nhiều, may mà mưa không lớn, không ảnh hưởng tới đại quân tiến lên.

Nhìn đại quân dưới chân như con mãng xà khổng lồ uốn lượn quanh núi, trưởng sử Lý Nguyên Sách lau nước mưa trên mặt tới gân Vân Sơ, hắn quan sát lâu rồi, từ nãy tới giờ y đứng đây hoàn toàn chỉ để ngắm phong cảnh, đã thế còn làm một bài thơ, giọng không che giấu được sự bất mãn:" Đại soái, chẳng lẽ chúng ta đi hơn bốn trăm dặm là để đại soái ngắm nhìn cảnh trí Tần Lĩnh sao?"

Vân Sơ chẳng buồn quay đầu lại vẫn đang ngắm nhìn hai loại phong cảnh khác biệt chia cách bởi Tần Lĩnh, các loại cây lá kim, lá thường cùng với loại cây quả tạo thành nơi trốn lý tưởng cho các loài chim trú chân, còn là nơi sinh sống của rất nhiều loài khỉ, linh dương và hươu nai. Đâu đâu cũng bừng bừng sinh cơ, cứ quay đầu một hướng lại thấy một cảnh đẹp khác.

" Nhịn bao nhiêu ngày như vậy, rốt cuộc ngươi không nhịn được nữa chứ gì?"

Lý Nguyên Sách hai mắt đỏ hoe, chỉ đội ngũ gian nan hành quân phía dưới:" Để ba quân chịu khổ vô nghĩa, rốt cuộc vì cái gì?" Vân Sơ cười giễu cợt:" Vì cái gì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần chấp hành là được rồi."

Lý Nguyên Sách nắm chặt tay tới run lên:" Đại soái coi thường mạt tướng sao?"

"Nếu Triệu vương mà đứng ở vị trí của ngươi bây giờ, ông ấy nhất định sẽ hiểu, ngươi tới tận bây giờ con chưa hiểu chỉ có thể nói ngươi quá kém cỏi."

"Ta nhất định sẽ tham tấu ngài."

"Một!" Vân Sơ nói xong chẳng bận tâm Lý Nguyên Sách đang ngây ra, được thân vệ xúm quanh rời định núi, hòa vào cùng đại quân đang tiến lên.

Khi Lý Nguyên Sách vẫn còn đang suy nghĩ xem Vân Sơ nói "một" là ý gì thì phó tướng Trương Đông Hải đi tới thúc giục:" Đi mau lên, lần sau đừng chất vấn đại soái, đó không phải chuyện ngươi nên làm."

"Làm sai cũng không được hỏi à?"

"Trong quân chỉ cần có một cái đầu, còn lại chẳng qua là tay chân mà thôi."

Lý Nguyên Sách không phục:" Chẳng lẽ làm sai cũng không được hỏi?"

Trương Đông Hải dừng bước, mắt âm u nhìn hắn:" Sai thì cùng chết là được rồi, rất nhiều đại tướng quân thống lĩnh đại quân bên ngoài ghét nhất thuộc hạ lải nhải, thường thì những kẻ lải nhải nhiều nhất là những kẻ chết sớm nhất trong quân."

Nghe tin ba lộ đại quân tây nam chiến bại, Lý Nguyên Sách là một trong số tướng lĩnh đầu tiên dâng tấu xin cầm quân báo thù.

Hắn là nhi tử của Triệu vương Lý Hiếu Cung, từ nhỏ đã muốn nối nghiệp phụ thân, rèn võ nghệ, học binh thư, cũng đã ra trận lập công, tự cho mình là tướng lĩnh thân kinh bách chiến, cộng thêm thân phận địa vị hoàng thân quốc thích, ít nhất bảy phần tự tin mình có thể làm đại tổng quản.

Đáng tiếc hoàng đế lựa chọn Vân Sơ, hắn chỉ được làm hành quân trưởng sử, tuy thế hắn không tức giận, chỉ có chút tiếc nuối bỏ lỡ cơ hội tốt để lấy lại uy phong phủ Triệu vương.

Trong mắt hắn chiến sự tây nam đang gấp gáp, tướng sĩ tiền phương đang vất vả chống đỡ, ngày đêm mong đợi đại quân tới cứu. Vậy mà Vân Sơ lại lãng phí thời gian trên đường hành quân một cách vô nghĩa, không hiểu yếu quyết binh gia, binh quý thần tốc.

Loại người này xứng làm soái sao?

Trương Đông Hải bắt kịp Vân Sơ, không nói chuyện Lý Nguyên Sách, báo:" Đại soái, Phù Lăng vương đợi chúng ta ở Tây Hương."

Vân Sơ nhíu mày:" Hắn là phiên vương, đâu ra quyền lực rời khỏi Phù Lăng?"

"Cớ là khao quân ạ."

"Thái độ bệ hạ với hắn thế nào?"

Trương Đông Hải không dám trả lời câu này:" Thục vương Âm lai lần bị biếm, hai lần phong vương, có lẽ nghĩ bệ hạ vẫn bao dung cho hắn."

Vân Sơ thấy đúng là nực cười:" Chẳng hiểu sao hắn lại nghĩ như vậy, Ngô vương Khác cùng mẹ với hắn còn bị chặt đầu, hắn lấy đâu ra cái tự tin đó."

Trương Đông Hải nói:" Chuyện này mạt tướng không biết, có lẽ hắn cho rằng mình là hoàng lục tử, bệ hạ là hoàng cửu tử, mà người phía trước lại không còn nữa, nay bệ hạ lại ốm bệnh..."

Giọng điệu xúi bẩy của tên này quá rõ ràng, hắn không to gan đến thế, tám phần là có ý của hoàng đế rồi, Vân Sơ không tỏ thái độ gì:" Nghe cũng có lý."

Trương Đông Hải cười nịnh:" Trường Tôn Vô Ky đã chết, án của Ngô vương Khác được rửa oan, bệ hạ lúc này không tiện đụng vào hắn. Với lại hắn trừ thích đi săn, thích đánh đập quan viên, trà đạp bách tính thì chẳng có tội gì đáng lấy ra chặt đầu."

"Mạt tướng thấy đại soái lấy hắn ra lập uy trong Thục cũng không tệ."

Đến đây Vân Sơ chẳng thể tránh được chủ đề này:" Bệ hạ nói thế nào?"

Trương Đông Hải đáp:" Bệ hạ nhiều lần hạ chỉ, muốn hắn đừng gây chuyện."

Vân Sơ gật đầu, thấy mưa đã to hơn kéo nón che mưa tiếp tục hành quân.

Vượt qua Tần Lĩnh nếu không chuyển hướng sang phía tây, tiếp tục đi thẳng sẽ tới Phù Lăng, cũng chính là Du Châu.

Hiện giờ đoạn đường từ Tây Hương tới Phù Lăng còn vô danh, khoảng tám chín chục năm nữa con đường này nên đổi tên thành đường lệ chỉ, vì nó là con đường chuyên môn đưa lệ chỉ (vải) cho Dương Ngọc Hoàn.

Đúng đây, lệ chi mà Dương Ngọc Hoàn thích ăn mọc ở đất Thục không phải là Lĩnh Nam đâu.

Trong lòng Vân Sơ đã quyết định rồi, chỉ cần Phù Lăng vương không tới kiếm chuyện với y, y tất nhiên cũng không rảnh đi mấy trăm dặm đường gây sự với hắn, kệ hoàng đế có ý gì.

Mặc dù đại quân đi Tí Ngọ Đạo, nhưng trước khi Vân Sơ xuất phát ba ngay, các lộ thương đội đi Bao Tà Đạo, dựa theo thời gian mà tính thì thương đội Trường An lúc này đã tới được Hán Trung.

Nói một cách chuẩn xác thì lần này Vân Sơ tới tây nam là một lần thử nghiệp đại dung hợp dân tộc với quy mô lớn, thứ thực sự khiến các man tộc tây nam thần phục không phải binh đao, mà là cái bụng.

Đầu óc có thông minh hay không chẳng biết, nhưng khi cái bụng người ta mà nói thì nó mới là nơi quyết định hành động của con người chứ không phải là cái đầu. Cho nên mục tiêu của Vân Sơ rất rõ ràng, chinh phạt cái bụng của man tộc.

Bởi thế vô số hàng hóa Vân Sơ mang theo chính là thần binh lợi khí.
Bình Luận (0)
Comment