Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1478 - Q7 - Chương 004: Nghèo!

Q7 - Chương 004: Nghèo! Q7 - Chương 004: Nghèo!Q7 - Chương 004: Nghèo!

Vượt qua Tần Lĩnh liền đi thẳng xuống dốc, với đại quân đang mệt mỏi mà nói đây là tin tức tốt, tinh thần lẫn tốc độ đại quân tăng lên không ít.

Đi thêm vài ngày tiền quân đã thấp thoáng nhìn thấy dân cư, có điều khi đại quân đi qua thì chẳng thấy người dân nào, trên ngọn núi đằng xa lố nhố vài cái đầu lầm lét như trộm.

Nhà toàn là nhà sàn bằng trúc đơn giản, dưới nhà có chuồng nuôi gà lợn nhưng cũng chẳng thấy bóng gà lợn đâu, thám bảo tìm kiếm rất lâu mới tìm được vài ông bà già chẳng còn răng, nấp trong đống cỏ, hỏi thì cái gì cũng không biết.

Biết tính đại soái rồi, thám báo sợ hỏi nữa thì mấy ông bà già này chết, khi đó phiền to, nên để lại ít lương khô tỏ thiện chí rồi đi.

"Rõ ràng là không còn răng, vậy mà gặm bánh nướng như sói."

Vì không còn mang nặng nữa, Lý Thừa Tu liền đi làm thám báo, trở vê cảm khái.

Vân Cẩn hỏi:" Họ nghèo đến thế à?"

"Không thể nói là nghèo nữa, họ cơ bản chẳng có gì, năm xưa ta ở tây nam, cứ nghĩ man nhân là nghèo nhất rồi, vậy mà không ngờ ở nơi cách Trường An có một dãy núi này, con mẹ nó không ngờ lại nghèo thế. Cho ngươi biết, hai lão hán chẳng có khố mặc, hông buộc mỗi cái tấm da thú rách nát, trông còn giống man nhân hơn cả man nhân."

"Để lần sau phái đi quân vụ thám báo, ta cũng đi."

Ôn Hoan đang khép mắt ngủ gà ngủ gật miễn cưỡng mở mắt ra nói:" Nơi đó không hợp với người như ngươi đi đâu."

Vân Cẩn cãi:" Khi chúng ta đi qua Hà Bắc Đạo, có phải là chưa thấy người nghèo đâu, không phải ta đi xem cho vui, mà là muốn xem họ nghèo như thế sao vẫn kiên trì sống mà không tạo phản."

Lý Tư đánh khẽ đánh Vân Cẩn một cái:" Đang yên lành sao lại nói tới chuyện tạo phản rồi?"

Vân Cẩn trả lời nàng:" A gia nói, nếu một người đã vất vả cả đời mà vẫn cứ nghèo tới cùng cực thì lỗi không phải của họ mà là thói đời có vấn đề, nếu không đi làm tặc khấu, sơn tặc để đánh cướp, hoặc dựng cờ tạo phản thì chết đói là đáng đời."

Lý Tư cảm giác bất an:" Sao ta nghe lời này không ổn."

Ôn Hoan ngáp dài:" Trước tiên tỷ phải bỏ cái thân phận An Định công chúa đi, quay về thân phận Vân gia tiểu nương tử thì dễ hiểu lắm."

"Tạo phản sẽ chết đấy."

Địch Quang Tự tham gia câu chuyện:" Không tạo phản cũng chết mà, cùng đường rồi thì sảng khoái một hồi cũng không tệ."

Vân Cẩn kiên định nói:" Chúng ta chuyến này đi tây nam, kỳ thực là học thực tiễn, cho nên ta nhất định phải tới thực địa xem, để cảm nhận. Xem họ sống thế nào, nghĩ thế nào, chuyện này rất quan trọng."

Lý Tư nói thế nào cũng chẳng thích chuyện này:" Các đệ mà đi thì dẫn sáu huynh đệ Trình gia theo, gặp nguy hiểm thì bảo chúng lên trước, bỏ chạy thì bảo chúng đoạn hậu, ta thấy đám chất tử này hữu dụng đấy."

Cả đám nhìn sang sáu huynh đệ nhà kia đang cắm mặt ăn thức ăn Lý Tư như đám dã nhân, bất giác cười rộ lên.

Quân kỷ của Vân Sơ nổi tiếng nghiêm khắc, dù là người chưa từng dưới trướng y cũng nghe rồi, cho nên đại quân đi qua nơi nào, đều hết sức cẩn thận.

Tuy khó tránh khỏi chuyện dẫm đạp lên đồng ruộng, nhổ quả trên cây ăn, phải phá vài công trình dọn đường gì đó, nhưng đối xử với bách tính xem như vẫn hiền hòa, không ai xông vào cướp gà bách tính ôm trong lòng.

Đám Vân Cẩn làm thám báo cho nên không đi đường lớn mà tản ra chui vào thôn hai bên đường, kiểm tra có phục binh không?

Nước biếc quấn quanh, tùng bách xanh mướt, mười mấy căn nhà sàn bằng trúc tản mác giữa cánh đồng, ao nước vườn quả, phong cảnh thôn quê nhìn xa xa thực sự rất đẹp.

Thế nhưng chỉ cần tới gần thấy con người đen xì xì ở đó thì mọi mỹ cảm biến mất sạch.

Ôn Nhu chỉ một đứa bé bẩn tới độ không chấp nhận nổi:" Hà Bắc Đạo thiếu nước, người ta không tắm rửa còn hiểu được, ở đây sông hồ khắp nơi, củi đun cũng chẳng thiếu, các ngươi nói xem vì sao không chịu tắm rửa sạch sẽ chứ?"

Vân Cẩn chẳng trả lời được câu này:" Hôm nay chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân."

Địch Quang Tự ngó quanh quất:" Nhìn kìa, có một căn nhà lớn, mái nhà lợp ngói, cửa sơn son."

Lý Thừa Tu nhìn theo :"” Một phú hộ thôi mà."

"Không chỉ là phú hộ đâu, nhà này giàu có hơn xung quanh gấp trăm lần, xem nơi này đi, cách thành thị rất xa, ta cũng không thấy có công xưởng nào hết, không biết sao lại giàu được như vậy, nhất định là có vấn đề rồi."

Đám người lớn trong Trương Gia Ao thấy đám Vân Cẩn đi vào thôn thì chạy như vịt, thoáng cái đã biến mất sạch, chỉ còn những đứa bé đen xì xì mút tay nhìn Ôn Hoan cố tình vừa đi vừa gặm bánh.

Ôn Hoan thuận tay bẻ một miếng bánh ném cho tiểu nữ hài gần nhất, nó ngẩn người không chụp kịp, bị một tiểu nam hài gần đó lao vào cướp mất.

Cứ tưởng tiểu nữ hài đó sẽ khóc, không ngờ đứa bé cởi chuồng đó hung dữ lao vào tiểu nam hài, rồi chúng gào thét đánh nhau như dã thú.

Tiểu nữ hài không đánh được, bị đứa bé kia đẩy ra rồi ngậm miếng bánh chạy mất.

Ôn Hoan quát lại bẻ một miếng bánh nữa cho tiểu nữ hài, bánh vừa vào tay nó há miệng ngoạm ngay một miếng, còn chẳng kịp nhai đã vươn cổ ra như con vịt cố nuốt miếng bánh khô cứng xuống bụng.

Lúc này có đứa bé còn nhỏ hơn nữa bò tới, được tiểu nữ hài kia bế lên, đứa bé ra sứ vươn cánh tay cáu bẩn móc miệng tiểu nữ hài. Nhìn tiểu nữ hài gây như que sậy đút cho đứa bé hơn ăn bánh mà xót lòng, Địch Quang Tự lấy bình nước của mình, đổ nước vào miệng tiểu nữ hài. Nó thấy mình mà không cho tiểu nữ hài đó uống nước, có khi tiểu nữ hài đó bị cái bánh làm chết nghẹn.

Chỉ là hai miếng bánh to bằng nắm đấm thôi, tất nhiên chẳng đủ cho bọn trẻ con tranh nhau, thế nên bọn chúng chẳng tranh, chỉ đứng nhìn Ôn Hoan với đôi mắt xanh lét đói khát.

Vân Cẩn nhảy xuống ngựa nói:" Các ngươi mà không tranh cướp thì đều có đồ ăn, bây giờ xếp hàng, biết không?"

Đáp lại nó là đám trẻ con chớp chớp đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bốn người, chẳng có hành động gì, cứ như không hiểu điều Vân Cẩn nói vậy.

Chuyện này khiến Vân Cẩn lúng túng, trước kia nó theo a nương, cô cô tới mẫn cô viện phát đồ cho đám trẻ con, chỉ cần nói như thế là bọn trẻ con sẽ tự động rửa sạch tay, xếp hàng ngay ngắn.

Ôn Hoan chỉ tiểu nữ hài bế đệ đệ:" Ngươi tới đây."

Tiểu nữ hài tuy như con thú nhỏ cảnh giác, song thấy trong tay Ôn Hoan còn quá nửa cái bánh, nên vẫn bế chặt đệ đệ tới gần.

Vân Cẩn cho tiểu nữ hài một miếng đường, nó cầm lấy, mắt không rời cái bánh trong tay Ôn Hoan.

Ôn Hoan bẻ miếng bánh đưa cho tiểu nữ hài, hỏi:" Ngươi có biết cái nhà to kia là của hai không?"

Cái mặt hớn hở của nó khi nhận bánh tức thì biến thành khinh hoàng, ném miếng bánh vào Ôn Hoan, bế đệ đệ chạy mất.

Không chỉ nó mà những đứa bé túm tụm xung quanh đợi phát bánh cũng tranh nhau bỏ chạy, thoáng cái không còn ai, để lại đám Vân Cẩn ngỡ ngàng đứng đó.
Bình Luận (0)
Comment