Q7 - Chương 005: Muốn có thì phải tự tranh đấu. (1)
Q7 - Chương 005: Muốn có thì phải tự tranh đấu. (1)Q7 - Chương 005: Muốn có thì phải tự tranh đấu. (1)
Cái thôn nhỏ này hẳn là dựa vào săn bắn hái lượm nhiều hơn là trồng trọt vì ruộng trong thôn không nhiều, nhưng không phải họ thiếu đất đâu, nếu dựa vào số nhà và số ruộng thì rõ ràng là không đủ ăn được, thế này đói là chuyện khó xảy ra.
Địch Quang Tự tuy đầu óc chậm chạp một chút, bù lại hắn cẩn thận, còn vì biết điểm yếu bản thân nên chú ý rèn luyện bản lĩnh khác bù đắp, như hắn luôn quan sát rất kỹ xung quanh, mơ hồ nhận ra điều gì đó:" Đây là nỗi sợ đã ăn sâu vào xương tủy, gây ra chuyện này chỉ có những cảnh tượng cực kỳ tàn khốc thôi."
Lý Thừa Tu mặt mày nghiêm trọng:" Chúng ta phải thăm dò xem rốt cuộc là chuyện gì khiến bách tính sợ hãi tới độ này rồi loại bỏ mới được."
Ôn Hoan ngẫm nghĩ." Nếu sư đệ ngươi đang nghĩ tới chuyện giết người trong cái nhà lớn kia thì đừng làm vội, sự sợ hãi này không phải loại thường, dù người trong nhà lớn chết hết, bọn họ cũng không dám phản kháng, loại chuyện này ta từng gặp ở Hà Bắc rồi."
"Đúng thế, chúng ta ra tay chỉ giúp họ được một lần thôi, tự họ ra tay mới thoát được khỏi sự nô dịch, dù sao đã tới đây rồi, cũng nên tìm hiểu xem...' Vân Cẩn nói xong liền đi vê phía căn nhà lớn:
Viu -
Vừa bước qua con suối nhỏ trước nhà thì tiếng tên xé gió vang lên, Vân Cẩn đã đề phòng giơ tay trái lên, dùng thuẫn tay ngăn cản, mũi tên nảy lên rồi rơi xuống.
Địch Quang Tự nhặt mũi tên xem xét:" Đầu tên bằng sắt, thật xa xỉ, các ngươi để ý không, cái thôn này đặc biệt thiếu các loại công cụ, vậy mà cái nhà đó lại dùng tên sắt, xem ra căn nguyên ở đó thật."
Bốn người tức thì tự động xếp đội hình, Lý Thừa Tu trên cùng, Vân Cẩn và Ôn Hoan đề phòng hai bên, Địch Quang Tự xếp cuối, sau đó tiến chậm tới căn nhà lớn. Trước hiên nhà xuất hiện một tráng hán mặc da hổ hét to:" Quân gia, tiểu nhân mạo phạm rồi." Bề ngoài thì lễ nghi chu đáo, trường cung trong tay lại không ngừng bắn về phía đám Vân Cẩn, thủ pháp bắn tên không tâm thường, dù trong giới cung tiễn thủ cũng là nhân vật hạng nhất.
Có điều bản lĩnh đó nếu một chọi một với đám Vân Cẩn còn có sức uy hiếp, giờ đây bọn họ đã xếp thành trận hình hỗ trợ cho nhau thì bất kể hắn tấn công ở góc độ nào, bắn hư thực đánh lạc hướng ra sao, đều bị thuẫn tay to bằng cái đĩa dễ dàng chặn lại.
Ôn Hoan vừa nhàn nhã đỡ mũi tên vừa bình phẩm:" Các ngươi xem, người có tiền đúng là gan cũng to hơn."
Địch Quang Tự không quên bao quát xung quanh:" Loại dũng cảm này thường chỉ nhìn thấy ở người giàu lên đời đầu, đời thứ hai có lẽ cũng có nhưng không nhiều, tên này dám tấn công chúng ta thì giàu lên chưa lâu."
Vân Cẩn cũng đánh giá:" Biết rõ ràng là không đánh lại được vẫn bảo vệ tài sản của mình, coi tài sản quan trọng hơn cả tính mạng, đây cũng là loại hẹp hòi, không đủ hào hùng, nhất định quá tình tích lũy tài sản vô cùng gian nan."
Bốn người vừa nói chuyện vừa áp sát căn nhà sàn, tên mặc áo da hổ trên hiên nhà rút trường đao sáng loáng nhảy từ trên lầu xuống, chém về phía Vân Cẩn ở cánh trái.
Cùng lúc đó hai đại hán khác trong nhà phá cửa sổ xông ra, trường mâu đâm thẳng vào Lý Thừa Tu, Ôn Hoan cản đường, xem chừng muốn giết chết Vân Cẩn trong có vẻ nhỏ bé yếu đuối nhất trong nhóm.
Vân Cẩn nhanh nhẹn bước sang bên né đòn, tung cú đá vào tên tráng hán ở trên không, tráng hán bấy giờ mới nhận ra mình coi thường địch rồi, gấp rút xoay ngươi trên không, vì xoay quá gấp không khống chế được thân thể, né được cú đá của Vân Cẩn cũng tự làm mình ngã sấp mặt xuống đất.
Hắn vừa nhỏm người dậy thì Địch Quang Tự tức thì ở phía sau xông lên, đấm một phát giữa mặt, làm tên tráng hán ngã vật ra sau. Vân Cẩn không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào, cưỡi ngay lên người hắn, chĩa đao vào cổ:" Dám hỏi nhân huynh phất lên bằng cách nào thế?"
Tráng hán mồm đầy máu me, bị ngã tới choáng váng không nói lên lời. Vân Cẩn thấy máng đá bên cạnh có nước, dùng thìa trúc đổ nước vào mặt tráng hán, lặp lại câu hỏi:" Dám hỏi nhân huynh phất lên bằng cách nào?"
Tráng hán bị nước lạnh làm tỉnh lại, phun ra một ngụm máu:" Lão tử là thợ săn thành thật, không phải tặc nhân."
Vân Cẩn dùng thuẫn đỡ ngụm máu hắn phun ra, nghỉ ngờ:" Nếu đã là nhà lương thiện, vì sao thấy phủ binh chưa nói gì đã tấn công?"
Tráng hán căm phẫn:" Các ngươi nhất định là thứ tặc binh rời khỏi đội ngũ tìm cơ hội phát tài, không kiếm được gì từ đám quỷ nghèo, nhất định đi tìm bọn ta."
Địch Quang Tự cầm cung tiễn canh phòng hô lên:" Bọn họ bao vây rồi."
Vân Cẩn ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện những hương dân rời khỏi nhà, đang từ từ tiếp cận bọn họ, trong tay họ chỉ có gậy gộc, ăn mặc rách rưới lôi thôi như ăn mày, nhưng người ta đông, nên có sức uy hiếp nhất định. Vân Cẩn đang định kéo tên tráng hán lên làm lá chắn đe dọa thôn dân rút lui, không ngờ tên tráng hán thấy người tới cứu chẳng mừng mà có vẻ sợ hãi, nhanh trí hiểu ra:" Bọn họ muốn nhắm vào ngươi phải không?"
Cùng lúc này hai tên đồng bọn đã bị Lý Thừa Tu và Ôn Hoan dứt điểm, đá chúng văng vào cột nhà, làm căn nhà sàn rung lên.
Thấy đồng bọn đã bị loại khỏi vòng chiến, khí thế của tráng hán cũng xìu xuống:" Hảo hán tha mạng, đồ tốt trong nhà thuộc về ngài, chỉ cần tha mạng cho bọn ta."
"Trong nhà có đồ tốt à?"
"Có có."
Vân Cẩn tóm cổ áo đằng sau tráng hán, kéo hắn dậy:" Đưa ta đi xem."
Lý Thừa Tu, Ôn Hoan đi theo Vân Cẩn lên nhà sàn, để lại một mình Địch Quang Tự dùng cung tên uy hiếp, không cho đám hương dân tới gần, hô lên cảnh báo:" Cẩn thận, còn một tên nữa ở chuồng lợn."
Phải nói cái nhà này đúng là rất giàu có, dưới sàn nhà nuôi mười mấy con lợn, trong đó có tám con lợn lớn, bốn con nhỏ hơn, trong chuồng còn có một tên chăn lợn đen xì xì nãy giờ nấp sau mấy con lợn mà mọi người không nhận ra.
Ôn Hoan dừng bước, chỉ tên chăn lợn:" Ngươi mới là chủ nhà đúng không?"
Tên chăn lợn hoảng loạn quỳ trong đống phân dập đồng, miệng ú ớ, xem ra là tên câm.
Thế nhưng hắn lừa được ai chứ không lừa được tên ma mãnh như Ôn Hoan:" Lần đầu tiên ta thấy tên chăn lợn ở trong chuồng lợn còn đi giày đấy, đừng vờ vịt nữa, ra đây đi, bọn họ ta có chuyện muốn hỏi, không phải định giết..."
Chưa nói hết một con lợn nhỏ bay về phía nó, Ôn Hoan sợ dính phân lợn, lao sang bên né tránh, cùng lúc đó chân dẫm lên lan can nhảy xuống đất. Quả nhiên tên chăn lợn đã tranh thủ cơ hội chạy mất.