Q7 - Chương 006: Muốn có thì phải tự tranh đấu. (2)
Q7 - Chương 006: Muốn có thì phải tự tranh đấu. (2)Q7 - Chương 006: Muốn có thì phải tự tranh đấu. (2)
Một mũi tên bay vút ra đuổi theo trên chăn lợn, mắt thấy hắn sắp trúng tên thì nhào người về phía trước, mũi tên bắn hụt cắm xuống đất.
"Bắn kém thế! Gần như vậy mà cũng trượt." Ôn Hoan mắng Địch Quang Tự một tiếng rồi truy đuổi:
Địch Quang Tự thẹn quá hóa giận, liên tục bắn tên truy đuổi tên chăn lợn.
Vân Cẩn thấy thôn dân không tiến lên, chỉ đứng xa xa nhìn, giống như đứng xem hơn là có ý đồ gì, lòng cũng yên tâm hơn, bợp đầu tráng hán:" Còn dám che giấu à? Tên đó là ai?"
Tráng hán ngậm miệng không đáp.
Lý Thừa Tu không nhẹ nhàng như thế, đá một phát giữa hai chân tráng hán, trứng hán ứ một tiếng như người bị bóp cổ, từ từ quỳ xuống. Lý Thừa Tu bồi thêm một đá vào cổ, thế là hắn xô hỏng cả rèm trúc, ngã cắm mặt vào đại sảnh.
Tên tráng hán vừa ngã vào đại sảnh thì một mũi tên trúc bắn ra xuyên qua người, đầu hắn liền gục xuống bên bếp lửa, đoán chừng là không sống nổi nữa.
Làm gì có người đàng hoàng nào lại đi bố trí cơ quan giết người ở đại sảnh nhà mình chứ? Vì thế Vân Cẩn cũng không áy náy gì vì cái chết của hắn.
Lý Thừa Thu cẩn thận nhìn vào đại sảnh:" Chắc là không còn cơ quan nữa đâu."
Vân Cẩn cẩn thận đi vào, mỗi bước chân đều hết sức nhẹ nhàng chắc chắn, có điều vì nhà làm bằng trúc nên vẫn kêu cót két không ngừng.
Cái nhà sàn này rất lớn, dùng chiếu trúc, rèm trúc ngăn cách ra nhiều gian phòng khác nhau. Lý Thừa Tu chọn một gian phòng, kéo tên tráng hán lên quăng bừa hắn vào một gian phong.
Dè đâu bên trong phát ra tiếng thét chói tai, tức thì bên trong có rất nhiều nữ tử chẳng mặc gì cả chạy ra, cứ như thế la hét chạy ào ào qua mặt Vân Cẩn, Lý Thừa Tu như đàn ong vỡ tổ. Vân Cẩn lần đầu tiên thấy nữ tử khỏa thân, tuy chẳng đẹp đế gì nhưng cũng là thứ không nên nhìn, đỏ mặt tía tai, cuống cuồng nhảy tránh qua một bên.
Không ngờ ở bên kia Lý Thừa Tu vậy mà cũng luống cuống tránh nốt.
Đến khi đám nữ nhân chạy sạch rồi, cả hai còn chưa hiểu chuyện gì, nhìn ngượng ngập, cuối cùng ăn ý vờ như không có chuyện gì, không nhắc tới nữa.
Bây giờ thì hẳn là an toàn rồi, Vân Cẩn vén rèm lên, phát hiện ra hai mấy cái nồi đủ các loại.
Lý Thừa Tu cũng lên tục phá mấy tấm rèm, để lộ toàn là lương thực, nông cụ cùng với nhiều dụng cụ thô sơ, xem ra Địch Quang Tự nói đúng rồi, cái nhà này chính là nguyên nhân làm cả thôn đói rách.
Trong mắt hai người, số tài sản này chẳng đáng gì, nhưng với cái thôn nghèo này, chắc chắn là rất lớn, tất nhiên là đợi Ôn Hoan và Địch Quang Tử tới rồi mới thương lượng cách xử lý.
Rời khỏi nhà sàn, Địch Quang Tử và Ôn Hoan đã bắt được tên chăn lợn.
Vân Cẩn chưa bao giờ thấy một người hai chân lại trúng nhiều mũi tên như thế, lại nhìn ống tên đã trống không của Địch Quang Tự, cảm giác không nói lên lời:" Ngươi có cần phải bắn hắn tới hai mươi tư mũi tên không?"
Địch Quang Tự làu bàu:" Hai mươi ba thôi, bắn chệch một mũi."
Nghe tiếng kêu kỳ quái của tên chăn lợn, Lý Thừa Tu dùng đao cậy miệng hắn ra, phát hiện ra lưỡi không còn nữa, hắn đúng là tên câm thật.
Khi bọn họ dựng hai tên đồng bọn hôn mê dậy để chuẩn bị tra hỏi lai lịch thì một số hương dân lén lút lẻn vào trong căn nhà lớn, lấy vài cái nồi đeo sau lưng rồi cuống cuồng chạy vào Tần Lĩnh.
Có người đi đầu làm gương những người khác học theo y hệt, mới đầu là vài người, sau đó là cả một đám, thấy không ai ngăn cản, chẳng mấy chốc đồ đạc trong căn nhà lớn bị vơ vét sạch.
Qua thẩm vấn, bốn người mới biết tên câm là người trong thôn, trước kia vì bị câm nên toàn bị thôn dân bắt nạt, sau phải rời đi ra ngoài mưu sinh, rồi chẳng biết sao học được bản lĩnh, dẫn ba tên đồng bọn về báo thù.
Do bọn chúng có vũ khí, cả thôn gộp lại cũng không đánh được bọn chúng, vì thế thành thủ lĩnh của sơn thôn bế tắc này.
Tiếp đó nữa thì toàn bộ nữ nhân, toàn bộ lương thực trong thôn thuộc về bốn huynh đệ.
"Đây là điển hình của lấy bạo lực giành quyền lực, rồi thông qua tư liệu sản xuất tư nhân hóa khống chế hương dân, một mô hình chuyển hóa quyền lực kinh điển." Vân Cẩn có được kết luận chứng minh cho học vấn được học, nó cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trước kia dẫn chứng qua sử sách không khiến người ta cảm thụ sâu sắc như vậy:
Bốn tên này rõ ràng không có kiến thức như nó, không thể tổng kết ra cách thức giành quyền lực của mình, nhưng bọn chúng thực sự đã làm như vậy.
Ôn Hoan chỉ chép miệng:" Tưởng thế nào, chán chết, về thôi."
"Ừ!" Địch Quang Tự cũng đi thu hồi mấy múi tên:
Thấy đám Vân Cẩn chuẩn bị về, Lý Thừa Tu ngạc nhiên:" Không xử trí chúng sao?"
"Để làm gì?" Ôn Nhu đánh mặt về đám hương dân vẫn quanh quẩn gần đó:" Đã tới mức này rồi họ còn xông lên, thế thì có bị chèn ép cũng đáng đời thôi, hơn nữa chuyện này cũng có một phần nguyên nhân từ họ mà."
Địch Quang Tự tán thành:" Ta thấy bọn họ đợi xem ai mạnh hơn thì giúp bên đó đấy, rõ ràng chúng ta giúp bọn họ, vậy mà họ còn chẳng hỗ trợ, chứng tỏ chẳng tốt đẹp gì, chỉ muốn đợi ăn sẵn, trên đời có chuyện hay như vậy à? Muốn cái gì thì tự mình đấu tranh đi, không ai rảnh đi làm đấng cứu thế hết."
Lý Thừa Tu thấy mấy lời này rất có lý, nhưng mà đồng thời không khỏi hơi lạnh lùng một chút, mới mười mấy tuổi thôi mà, nếu là hắn ở tuổi nhiệt huyết hừng hực đó nhất định chủ trì công đạo chứ chẳng nghĩ xa xôi vậy. Hơi ngần ngừ một chút cuối cùng Lý Thừa Tu cũng đi theo ba tiểu sư huynh.
Ba tên bị thương nằm trên mặt đất chửi rủa, úy hiếp, đám hương dân trốn đằng xa lặng lẽ nhìn bọn chúng. Tiểu cô nương sáu bảy tuổi vẫn cởi chuồng kia bụng đói quá, bỏ vào mồm cái cục không rõ tên Vân Cẩn cho, một vị ngọt mát lan tỏa khắp miệng.
Đây là lần đầu tiên trong đời nó cảm thụ được vị ngọt, không nhịn được hướng về bầu trời hét lên.