Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1481 - Q7 - Chương 007: Con Đường Lịch Sử.

Q7 - Chương 007: Con đường lịch sử. Q7 - Chương 007: Con đường lịch sử.Q7 - Chương 007: Con đường lịch sử.

Bốn người quay về liền bỏ lại chuyện ở cái thôn nhỏ ra sau đầu, nếu nói còn lại ký ức gì thì cũng chỉ còn lại vài dòng chữ trên ghi chép thực tiễn xã hội của Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự thôi.

Vân Cẩn viết về chiếm lĩnh quyền lực, Ôn Hoan viết về nô dịch và phản kháng, còn Địch Quang Tự viết về dũng khí.

Lý Thừa Tu không viết gì cả, hắn không định đi theo con đường nghiên cứu học vấn, so với sự kiện xảy ra trong thôn kia, hắn còn ấn tượng với cách đám Vân Cẩn xử lý vấn đề hơn, dứt khoát, lạnh lùng, lão luyện. Đúng là do sư phụ đích thân dạy bảo có khác, e đám người cùng tuổi đối đầu với ba người sẽ không có chút cơ hội nào.

Đến tối cắm trại, Lý Tư lại lần nữa hớn hở tới nơi, theo sau lưng nàng là sáu huynh đệ Trình gia, bọn chúng bây giờ đã thành công biến thành hộ vệ của An Định Tư công chúa rồi.

Vân Cẩn từ xa đã nhìn con nhện đầy lông chưa trong lồng:" Tỷ tìm thấy loài mới à?"

Lý Tư rất kích động khoe:" Nhện sói vằn Tần Lĩnh, độc tính vượt xa nhện sói xám Hà Bắc, Lũng Hữu. Đừng xem thường nó nhỏ, bọn ta tận mắt nhìn thấy nó giết chết một con thỏ, từ lúc con thỏ bị cắn trúng tới khi bị chết chỉ nửa tuần hương."

"Đây là con nhện cái, tiếc là không tìm được nhện đực, nếu không để nhện đực kết lưới giao phối với nhện cái, chẳng bao lâu là ta có một ổ nhện độc."

Vân Cẩn phát hiện vẻ mặt huynh đệ Trình gia phía sau cứng đờ sợ hãi, khẽ kéo tay Lý Tư, nói nhỏ:" Tỷ đừng nói những lời như thế trước mặt người ngoài, bọn họ không tiếp nhận được."

Lý Tư cười khanh khách:" Ta là công chúa, tốt hay xấu thì bọn họ đều phải chịu. Không nói chuyện của ta nữa, hôm nay bọn đệ có thu hoạch gì không?"

Vân Cẩn nghỉ một lúc rồi lắc đầu:" Người sống ở phía nam với phía bắc Tần Lĩnh không có thói quen sinh hoạt khác nhau là bao, về cơ bản là không có gì đáng nghiên cứu, cũng giống với mô hình xã hội chúng ta thấy ở Sơn Đông, Hà Nam, Hà Bắc." "Cho nên cơ bản có thể coi là cùng một loại người."

Kiểu nói chuyện của Vân Cẩn là như vậy, lúc nào cũng có chút nghiêm túc, pha vào chút sách vở, người khác sẽ thấy buồn tẻ, Lý Tư lại rất thích:" Thục Trung, Hán Trung, Quan Trung từ xưa vốn liền một thể, đệ muốn tìm kiếm sự khác biệt ở đây không phải ngốc à? Chắc là phải tới tây nam mới có khả năng."

"Sáng hôm nay có quan viên địa phương tới bái kiến ta, kể cho ta không ít phong tục tập tục, trong đó có chuyện treo quan tài trên không. Có điều không phải ở đây mà là phía Đậu Sa Quan cơ, chôn cất khác nhau thì thói quen sinh hoạt cũng khác nhau, tới khi đó đệ tới tìm hiểu xem."

Vân Cẩn và Lý Tư trò chuyện, Trình Long nghe rõ hết, từng chữ đều nghe thấy, nhưng lại chẳng hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.

Mới đầu còn nghĩ là bọn họ đang dùng ám hiệu nói chuyện với nhau, tránh người ngoài hiểu được, nhưng dần dà hắn cũng hiểu được một ít, không phải ám hiệu mà là học vấn.

Chắc là học vấn cao thâm lắm, nếu không chẳng thể nào ngay cả cách chôn người chết ra sao cũng muốn nghiên cứu.

Trong lêu soái ở trung quân, Vân Sơ dùng than vạch một đường trên bản đồ, lệnh phó tướng Trương Đông Hải:" Nói với thứ sử Vinh Châu, cắt đứt đường bán muối tới tây nam, không được cung ứng một lạng muối nào tới đó, đồng thời thiết lập quan trạm kiểm soát ở huyện Diêm Tân, chặn đứng muối lậu, trái lệnh, chém."

Trương Đông Hải ôm quyền nói:" Mạt tướng tuân lệnh."

Vân Sơ nhìn sang trưởng sử Lý Nguyên Sách:" Báo với Hác Châu, Diêu Châu, Bảo Châu, đóng cửa Ngũ Xích đạo, phái mã bang tây nam, chặn đứng giao dịch với tây nam. Lệnh đầu nhân Lô Lộc bộ, mau chóng triệu tập tộc nhân nghe lệnh, trái lệnh, chém."

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn

Tới nay Lý Nguyên Sách vẫn chưa hiểu hôm ấy Vân Sơ nói 'một”" là ý gì, nhưng hắn cảm nhận được sự đe dọa trong đó, nên lân này không dám thắc mắc gì, cung kính dùng sáp thủ lễ:" Tuân lệnh!"

Vân Sơ lại lệnh cho tư mã Khương Hiệp:" Trong ba lộ nhân mã, Bá Châu quan trọng nhất, người Thổ Phồn Xuyên Tây không đi theo Luận Khâm Lăng đánh Nê Bà La, nay họ tự lập thành một phái, bán soái phái ngươi tọa chấn Bá Châu, mua chuộc lòng người Thổ Phồn Xuyên Tây."

Khương Hiệp nhìn bàn đồ, chỉ tay vào Vinh Châu, Hác Châu, Diêu Châu, Bảo Châu, Bá Châu mà Vân Sơ vừa mới nói, nối thành một dải:" Có phải đại soái có ý phía đông thì hòa hoãn, phía tây thì đả kích, không biết hạ quan có sai không?"

Vân Sơ gật gù:" Quân tư mã nói đúng lắm, sau khi chúng ta tới tây nam, không lấy hình thức đại quân tiến vào, mà chia nhỏ ra, dưới hình thức thương đội."

"Quân tốt ngụy trang thương cổ, hạ quan sợ làm không giống."

"Vậy theo thương cổ thật là được."

Khương Hiệp thấy Vân Sơ sớm có kế hoạch, nhận lệnh rời đi.

Bố trí xong mọi việc trong quân, Vân Sơ thấy mệt mỏi, đây là lần đầu tiên y suất quân mà không có Ôn Nhu đi cùng, phải lo liệu rất nhiều chuyện lặt vặt, tuy không phức tạp nhưng tốn thời gian, tốn sức.

Đại quân tiếp tục lên đường, khi bước vào Tây Hương, đồng nghĩa với việc đã đi hết Tí Ngọ Đạo.

Đi trên con đường này Vân Sơ không khỏi nhớ tới một câu chuyện thời Tam Quốc, Ngụy Diên đưa ra chuyến lược đi Tí Ngọ Đạo "chỉ cần mười ngày" tập kích Trường An, Gia Cát Lượng phủ quyết khiến hắn sinh lòng bất mãn.

Bây giờ Vân Sơ có thể nói, Gia Cát Lượng đúng.

Nguy Diên sai.

Vân Sơ tự thấy năm vạn ba nghìn quân do mình thống lĩnh tố chất cao hơn hẳn quân Thục thời Tam Quốc, bất kể trang bị, vật tư, tố chất quân sĩ đều ăn đứt.

Bọn họ hành quân không nhanh, đi hết Tí Ngọ Đạo, theo đánh giá các tư mã, sức chiến đấu chỉ còn lại bốn thành. Tí Ngọ Đạo đường xá gập ghềnh, cơ bản toàn là đường núi, phải vượt qua ít nhất ba đỉnh núi của dãy Tần Lĩnh. Quãng đường hơn 840 dặm, cực kỳ hại cho lừa ngựa, bọn họ tổn thất hơn 300 con.

Đi Tí Ngọ Đạo tập kích Trường An gần như phạm vào mọi đại ky của binh gia, thứ nhất tập kích đường xa, thứ hai là đánh thẳng vào thành trì vững trãi, thứ ba là bộ tốt hành trang gọn nhẹ phải đối diện với ky binh ở bình nguyên ... Tuy có vài lợi ích nhỏ thật, nhưng lợi ích đó chẳng ăn thua gì.

Cứ cho là địch bạc nhược, Ngụy Diên chiếm được Trường An cũng chẳng thủ nổi, một vạn quân sẽ bị nướng sạch, ý đồ muốn đánh một trận bình định Trung Nguyên của hắn là hão huyền.

Từ khi mở rộng Tí Ngọ Đạo thành đường lớn hai chiếu bốn làn xe thì may ra.

(*) Thực tế lịch sử cũng đã chứng minh Ngụy Diên sai, sau này cũng có vài vị tướng bắt chước theo kế Ngụy Diên đánh úp Trường An từ Tí Ngọ đạo, kết quả là phụ mẫu Ngụy Diên được hỏi thăm rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment