Q7 - Chương 008: Ta không giết con của thái tông.
Q7 - Chương 008: Ta không giết con của thái tông.Q7 - Chương 008: Ta không giết con của thái tông.
Đi hết Tí Ngọ Đạo, muốn tới Thành Đô phải bước lên Kim Ngưu Đạo.
Những truyền thuyết về con đường tới Hán Trung, Thục Trung đa phần liên quan tới quân sự, Kim Ngưu Đạo cũng không ngoại lệ.
Tương truyền thời Chiến Quốc, nước Tần muốn chinh phục nước Thục, nhưng cách trở vạn dặm núi, đường xá gian nan. Tần vương sai người làm năm con trâu đá tặng Thục vương, nói dối trâu đá có thể ỉa ra phân vàng.
Thục vương tham tiên sai Ngũ Đinh lực sĩ mở đường, đón trâu đá vào Thục. Đường xá xây xong, nhưng nghênh đón Thục vương không phải là trâu đá ỉa phân vàng mà là thiết ky nước Tần, thế là Tần diệt Thục.
Vân Sơ thấy câu chuyện này nhất định là do người Tần biên soạn, chứng minh Thục vương tham lam, ngu xuẩn, theo thứ quốc vương đó chẳng bằng theo người Tần.
Có điều khi ở Tây Hương nhìn thấy cựu Thục vương nay là Phù Lăng vương Âm, Vân Sơ thấy bất kể là dùng kế ngựa gỗ thành Troy, hay dùng trâu đá nước Tần đều có khả năng thành công.
Vì trên đời này thực sự có loại vương vô cùng vô cùng ngu xuẩn.
Mà loại vương ngu xuẩn nhất chắc chắn là Phù Lăng vương Âm, vì không ngờ hắn mời Vân Sơ tham gia hội săn ở Tần Lĩnh.
Chỉ nghe hai chữ hội săn này là biết ngay không phải thứ tốt lành.
Vân Sơ nghiêm túc nhìn vị vương gia ngồi ở chủ vị trong lều:" Hội săn?"
Lý Âm tuổi không hơn Lý Trị quá nhiều, trên bốn mươi, vóc người vạm vỡ, râu tóc đen nhánh, da không trắng bệch mà ngả màu rám nắng khỏe khoắn, thoạt nhìn thực sự có khí khái đế vương, nâng cốc cười to:" Bản vương bình sinh chẳng có sở thích gì, chỉ có săn bắn là có chút thiên phú, khắp đất Thục này không có đối thủ, sớm nghe nói đại tướng quân là mãnh tướng hiếm thấy của Đại Đường, không khỏi thấy mà mừng."
Vân Sơ nửa đùa nửa thật chỉ đám quan viên văn võ đông đảo trong lều do hắn dẫn theo:" Bản soái cứ tưởng Phù Lăng vương ngài muốn khai chiến với ta ở Tây Hương cơ."
Lý Âm đứng dậy, chẳng những chiều cao mà bề ngang cũng áp đảo Vân Sơ, ánh mắt từ trên nhìn xuống:" Bản vương mang huyết mạch thái tông, sở dĩ thích săn thú là vì một ngày nào đó có thể dẫn quân xuất chinh. Chỉ tiếc rằng mấy chục năm qua không có thời cơ tốt thế này."
"Nay đại tướng quân chinh phạt tây nam, chẳng qua là đi giết một đám dã nhân trong rừng rú, trong mắt bản vương, không khác gì săn thú cả."
"Bởi thế bản vương muốn cùng đại tướng quân tổ chức hội săn ở Tần Lĩnh, xem xem mạnh yếu thế nào?"
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi tán thưởng.
Cũng không biết thái tông hoàng đế sinh con ra sao, mấy vương gia mà y từng gặp, cao lớn vượt trội, như Tào vương Minh tuy to béo, nhưng người ta mà giảm đi trăm cân, dứt khoát là trung niên tuấn lãng, phong độ ngời ngời.
Kỳ vương thận trông hèn mọn một chút, nhưng cũng phải cao gân mét tám, khi cầm đao khắc ngọc, dù là đưa tới đời sau cũng là nhân vật mà vô số mỹ nữ la hét.
Khi Lý Âm đứng trước mặt Vân Sơ, dù biết tên này chẳng tốt lành gì, Vân Sơ nhìn dáng vẻ phong thần tuấn lãng của hắn, thực sự xứng với đánh giá vầng thái dương giữa trời, lại thêm vào cảm giác uy nghiêm từ hoàng quyền mang tới, khiến người ta thấy, người này mà không làm hoàng đế, Vân Sơ cũng thấy tiếc cho hắn.
Lý Trị ái ngại Lý Âm thực sự có lý do.
Trương Đông Hải nén kích động, đợi Vân Sơ nổi điên đánh người.
Vân Sơ không nổi điên còn mỉm cười:" Phù Lăng vương sai rồi, bản soái lần này tiến quân tây nam, không phải để giết vài dã nhân vô tri, mà là để tây nam bình an lâu dài."
"Bởi thế hội săn, hay là săn bắn gì đó đều là những lời không có lợi cho sự đoàn kết các tộc tây nam, mong vương gia đừng nói nữa." Lý Âm nhìn chằm chằm Vân Sơ một lúc rồi ngồi xuống cầm chén rượu thở dài:" Từ khi Anh công hoăng, đáng thương cho Đại Đường chẳng còn tướng tài để dùng."
Vân Sơ vẫn cười:" Trên đời ai dám sánh với Anh công chứ?"
Lý Âm thấy Vân Sơ không cãi nhau với hắn, gương mặt vừa rồi còn như mặt trời rực rỡ thoắt cái trở nên âm trầm như sắp giông bão, tay cầm roi ngựa quất một cái tàn bạo lên người quan viên hồng bào bên cạnh.
Quan viên này vừa rồi giới thiệu nói là trưởng sử của Phù Lăng vương, đường đường quan viên tứ phẩm, vậy mà bị đánh vô lý không phản ứng gì, cắn răng chịu đựng. Nếu không phải roi quất rách áo bào ông ta, máu thấm ra, Vân Sơ cơ hồ cho rằng họ diễn kịch.
Quất liền bảy tám roi Lý Âm mới nguôi giận, gương mặt trở lại hiền hòa như chưa từng có chuyện gì xảy ra:" Đại tướng quân nếu không thích cùng bản vương tổ chức hội săn, không bằng chỉnh quân mua vui cho ta, thế nào?"
Ánh mắt Vân Sơ lia nhanh sang Trương Đông Hải, tên này cúi thấp đầu, như đang tọa thiền, chẳng hề để ý, từ đó có thể đoán ra, thích làm khó dễ người khác là thói quen bình thường của Phù Lăng vương.
Vân Sơ xua tay:" Người đời thường nói xem quân nhìn tướng, thấy được phần nào. Nay bản soái ngồi ở đây, vương gia nhìn thêm vài cái là biết quân uy thế nào."
Cứ tưởng rằng mình hạ mình xuống, đám bộ hạ của Lý Âm sẽ nhân cơ hội khuyên can vài câu, chuyện này thế là qua đi, ai ngờ toàn bộ quan viên Lý Âm dẫn theo đều im lặng, nhìn hắn tự tìm cái chết.
Lý Âm thấy Vân Sơ nhún nhường thì càng đắc ý:" Nay phủ binh sớm đã hủ bại, bản vương còn tưởng Đại Đường phái đi năm vạn quân sĩ, tám nghìn giáp binh, có thể quét sạch dã nhân rừng rú tây nam."
"Vậy mà không ngờ, đánh hai năm ba năm, chẳng những không lập được chút công lao nào, lại bị tên dã nhân Thịnh La Bì đánh thua liểng xiểng, thây chất đầy đồng."
"Vân Sơ, phủ binh Đại Đường đời sau kém đời trước, bản vương thân là tông thất, phải kiểm duyệt đại quân, xem xem có năng lực đi tây nam giao chiến với dã nhân hay không?"
"Nếu có, vậy thì cứ đi, nếu là không, bản vương dâng thư lên hoàng đế, yêu cầu các ngươi sớm ngày về Trường An, tránh mất quân nhục quốc, độc hại giang sơn Đại Đường ta."
Vân Sơ thấy chắc là mình nghe nhầm thôi, sao có kẻ ngu xuẩn thế này, đứng dậy xác nhận lần nữa:" Phù Lăng vương thực sự muốn duyệt quân à?"
Khả năng là vì Vân Sơ không lập tức tuân lệnh, Lý Âm nổi giận:" Thế nào, không được à?"
Vân Sơ cân nhắc một lúc, chẳng nói chẳng rằng vươn tay ra chộp cổ Lý Âm.
Động tác Vân Sơ cực nhanh, rõ ràng ý đồ giết người, vậy mà cả đám quan viên của Lý Âm chẳng có bất kỳ hành động gì, chỉ có tên trưởng sử vừa bị đánh đòn là thoáng qua vẻ sảng khoái. Còn Trương Đông Hải ngoạc miệng cười, như thể sớm biết sẽ thế này.
Lý Âm không phải phế vật, thấy Vân Sơ đánh tới, roi trong tay cũng vung lên như gió, thế nhưng Vân Sơ cực kỳ am hiểu thứ vũ khí này, bàn tay đang chộp tới nâng cao nửa thước, roi ngựa chưa kịp đánh xuống đã như con rắn độc quấn quanh cổ tay y.
Cùng lúc đó tay trái Lý Âm đấm thẳng vào mặt Vân Sơ.
Vân Sơ nghiêng người né, găn giọng hỏi:" Vương gia ngài biết đang làm gì không?"
Lý Âm mặt mày biến dạng mắt trợn muốn toét ra:" Tên hèn nhát Lý Trị đó lệnh ngươi tới giết ta, ta há không biết?"
Vân Sơ sực tỉnh:" Thì ra ngài cố ý tìm cái chết."
Lý Âm buông roi hai tay biến thành trảo vồ tới, tựa hồ muốn bẻ đầu Vân Sơ:" Máu trong người bản vương là của thái tông, há có thể sống cẩu thả cho qua ngày, ngươi muốn giết ta thì tới đi, bản vương nhíu mày một cái thì không phải là con cái thái tông."
Mặc Lý Âm điên cuồng tấn công, Vân Sơ không đánh trả, liên tục né tránh:" Ta không giết con của thái tông."
Nói rồi lách sang bên, thuận tay đẩy vai Lý Âm một cái làm hắn lỡ đà loạng choạng lao về phía trước, còn y quay lại chỗ ngồi của mình trong sự thất vọng của Trương Đông Hải.