Q7 - Chương 009: Không phải chuyện có thể xen vào.
Q7 - Chương 009: Không phải chuyện có thể xen vào.Q7 - Chương 009: Không phải chuyện có thể xen vào.
Lý Âm bị lỡ đà, thiếu chút nữa lao ra ngoài lều, miễn cưỡng trụ lại được, vừa quay người thì thấy Vân Sơ đã ngồi uống rượu không để ý tới mình nữa. Hắn đã bao giờ bị coi thường như thế, gào lên điên dại, nhặt roi ngựa, nhưng lại quất túi bụi vào đám thuộc hạ.
Vân Sơ tay nâng chén, mắt hướng ra ngoài lều nhìn trời đất, làm như trên trời có kỳ cảnh nhân gian gì vậy. Trương Đông Hải đứng ngồi không yên, định tới nói gì đó với Vân Sơ lại không dám.
Tướng lĩnh dưới trướng Vân Sơ thấy cảnh tượng quỷ dị này hết sức bất an, thấy dáng vẻ Vân Sơ như vậy liền học theo, tựa hồ không thấy cảnh Phù Lăng vương đang đánh thuộc hạ.
"Thứ chó má hạ tiệt này, bình thường cô vương nhịn ngươi ba phần, ngươi không nhớ ơn, chỉ biết mách lẻo lên Lý Trị .. Hôm nay ta đánh chết ngươi, xem ai ngăn được...
Lý Ấm chửi càng lúc càng dữ, đánh càng lúc càng mạnh, tên trưởng sử kia sắp bị Lý Âm đánh chết tới nơi, không biết dũng khí ở đâu ra, đột nhiên hét lên lao tới ôm hông Lý Âm, vật hắn ngã ra đất. Chắc là bị đánh tới mất lý trí rồi, miệng gầm gừ như chó dại, không ngờ há miệng ngoạm vào tay Lý Âm. Lý Âm đá văng hắn ra, nhìn cánh tay rướm máu, hắn càng thêm sôi máu, ánh mắt chuyển sang đám quan viên khác.
Vân Sơ nâng chén lên quay đầu ra sau nhìn đám bộ hạ:" Sau này làm việc phải dùng đầu óc nhiều hơn, nhìn cảnh tượng này đi, bất kỳ sự cẩu thả nào cũng dẫn tới hậu quả nghiêm trọng không cách nào gánh được."
Chúng tướng nâng chén:" Tuân lời đại soái."
Một quan viên hồng bào bị đôi mắt dã thú của Lý Ấm chiếu vào, toàn thân run rẩy, thế rồi ông ta thình lình hét một tiếng, phi thân nhào tới đè lên Lý Âm, tay cầm đũa vào mắt hắn.
"Giết hắn đi ..." Quan viên trẻ lục bào hô hào xông tới: "Giết hắn thì chúng ta mới sống được." Một tên thị vệ áo đen cũng xông vào:
Trong lều trở nên hỗn loạn, tới lúc này chẳng thể ngồi đó vờ không thấy gì nữa, Vân Sơ dẫn đám bộ hạ của mình rời đi, ra tới ngoài vẫn nghe thấy tiếng gào thét không cam lòng của Lý Âm.
Trương Đông Hải lúc này mới rụt rè tới gần Vân Sơ nói nhỏ:" Quân hầu, đây là công lao đấy."
Vân Sơ trở tay tát chát một cái, bồi thêm một cú đá làm Trương Đông Hải ngã dúi dụi, cái thứ ngu xuẩn này nếu không phải vì tình nghĩa năm xưa thì y chặt cái đầu chó của hắn rồi:" Công lao à, nếu ta giết một huynh đệ phạm sai lầm của ngươi, ngươi có vui không?”
Trương Đông Hải quệt máu trên miệng:" Sẽ bi thương một hồi."
Vân Sơ tóm cổ áo hắn kéo lên, mắt trợn trừng:" Đến thứ chó má như ngươi cũng biết bi thương, ngươi nghĩ bệ hạ sẽ thế nào? Bất kể thế nào ta cũng giết thân huynh đệ của bệ hạ, hoàng đế có thể giết, chúng ta giết được sao?"
"Trường Tôn Vô Ky là ai? Thân cữu cữu của hoàng đế đấy, ông ta giết chết Ngô vương Khác, giết chết Cao Dương công chúa, dẫm đạp lên thi thể của bọn họ, uy phong biết bao. Kết quả thế nào, Trường Tôn thị một thời tựa hồ không gì lay chuyển nổi bị diệt tộc rồi, hoàng đế còn minh oan cho Ngô vương Khác, còn phong làm Uất Lâm vương, mọi tội lỗi đổ lên đầu Trường Tôn thị."
"Các ngươi đợi mấy năm nữa sẽ thấy, Trường Tôn Vô Ky sẽ được xét lại, còn những kẻ dính dáng tới cái chết của ông ta không kẻ nào thoát đâu."
"Thế nên đừng thấy thứ lợi lộc nhất thời kiểu này mà nhảy vào, nếu không hậu họa vô cùng."
Những lời này Vân Sơ nói không nhỏ, không chỉ để Trương Đông Hải nghe, mà để toàn bộ đám chiết trùng đô úy nghe.
Cuộc tranh đoạt quyền lực giữa hoàng đế, hoàng hậu và thái tử sẽ lan tới trong quân, đó là điều không phải nghi ngờ, với tình trạng sức khỏe của Lý Trị hiện nay, không thể nào khống chế toàn bộ đại cục nữa. Lần này Lý Trị gạt bỏ hết tranh luận trên triều một mình định đoạt y làm chủ tướng đi tây nam, đem tinh nhuệ ba sáu châu Quan Trung cho y thống lĩnh, cũng là có ý đồ để nhánh quân tỉnh nhuệ còn lại này của Đại Đường tránh xa phong ba chính trị.
Vốn hội diện với Phù Lăng vương, không cần đem đám chiết trùng đô ý này đi, Vân Sơ thấy họ cũng nên chứng kiến cái gọi là đấu tranh chính trị, tránh cho họ bước nhầm đường.
Phía bên kia Phù Lăng vương Lý Âm bao năm đi săn không phí công, bị một đám quan viên phát cuồng tấn công, vậy mà vẫn thoát ra ngoài, nửa thân trên của hắn đã nhuộm đỏ máu, không nhìn ra dạng người nữa, tay vươn về phía trước tựa hồ như cầu cứu.
Thế nhưng sau đó là vô số cánh tay kéo hắn trở lại lều.
Vân Sơ nhìn ngón tay Lý Âm để lại vết cào trên mặt đất, cảm thán:" Thê thảm làm sao."
Năm Càn Phong thứ hai, ngày mười ba tháng mười, Phù Lăng vương - Hoăng!
Trưởng sử Phù Lăng vương dâng tấu báo lên, bạo bệnh mà chết.
Đây chẳng phải là nguyên nhân chết dễ nghe, chỉ có người bị vô số người nguyền rủa mới bạo bệnh mà chết, so với không bệnh mà chết là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Tất cả những chuyện đó chẳng liên quan tới Vân Sơ, đại quân của y đã bước lên Kim Ngưu Đạo, hướng thẳng tới Thành Đô.
Sự hiểm trở của Kim Ngưu Đạo hơn Tí Ngọ Đạo rất nhiều, nhất là khi bước vào địa phận Lợi Châu, 200 dặm đường nơi này khó đi nhất, không có cả đường núi mà đi, phải dùng đục đục vào vách núi thẳng đứng, rồi cắm cây gỗ vào làm xà, bên trên dùng ván gỗ lát thành đường, đó chính là sạn đạo .
Sạn đạo cheo leo, vực sâu thăm thăm, một bước sinh một bước tử, cực kỳ hiểm trở.
Lợi Châu chính là nơi Vũ Mị sinh ra, chỉ vùng sơn cùng thủy tận như thế mới sinh ra nữ nhân có tính cách mạnh mẽ như Vũ MI. Nơi này cũng có gấu khoang, có điều chúng không vô hại như gấu khoang ở Trường An, trông đã thấy hung dữ không dễ gần.
Thứ này trước kia đều sống ở những nơi vắng bóng người, ít khi thấy được, từ khi Lý Trị ban bố lệnh cấm giết gấu khoang, cái thứ này có vẻ sinh sôi nhanh hơn rất nhiều, khiến trên Kim Ngưu Đạo không khó thấy bóng dáng chúng.
Đi trên Thục Đạo, nhưng Vân Sơ không làm ra bài Thục Đạo Nan, không phải là vì thơ không hay, mà sợ mình làm ra bài thơ này, sẽ ảnh hưởng quyết tâm chinh phục Thục Đạo của đại quân.
Ba lô lương thực đám Vân Cẩn đao, trống rồi lại đầy, đầy rồi lại trống, dù là đứa tính cách tỉ mỉ như Ôn Hoan cũng chẳng nhớ nổi ba lô của mình phồng lại dẹp bao nhiêu lần.
Cái xe ngựa được thiết kế đặc biệt của Lý Tư bị tháo ra, vì qua Lợi Châu, đường xá nơi này không cách nào đi xe được, nàng cũng phải xuống xe đi bộ.
Đường nhỏ, đội ngũ càng trải dài, cứ thế lầm lũi tiến lên.
(*) Quê Vũ đế là Lữ Lương - Tịnh Châu. Tính ra cũng là cùng quê với Địch Nhân Kiệt, cùng Tịnh Châu.
Lữ Lương vì Vũ đế mà còn cách gọi khác là Phượng Thành, đó cũng là bối cảnh chính bộ truyện của Lão Thường mà mình đang dịch.