Q7 - Chương 010: Đường hành quân xa xôi.
Q7 - Chương 010: Đường hành quân xa xôi.Q7 - Chương 010: Đường hành quân xa xôi.
Đường đi hiểm trở gian nan không khiến đám Vân Cẩn sa sút, ngược lại còn muốn chinh phục nó, thậm chí chúng làm ra trâu gỗ ngựa máy để bớt vất vả khi vận chuyển vật tư. Thế nhưng ở loại địa hình này, trâu gỗ ngựa máy không giúp được gì, chòng chành một hồi là tan ra, hoàn toàn là thứ phế vật, khiến chúng hoài nghi chuyện Gia Cát Lượng chế trâu gỗ ngựa máy vận chuyển lương thực.
Thứ công cụ vận chuyển tốt nhất trên con đường này là la chứ không phải ngựa, nhất là loại la to, với tính cách hiền lành chịu khổ cực tốt, thành chủ lực vận chuyển hàng hòa tuyệt vời.
Đại quân vượt qua sạn đạo, đến một chỗ rẽ thì cảnh vật lại biến đổi hoàn toàn.
Trước tiên là tiếng thác nước đổ sầm sập như như sấm, sau đó là không là con dốc thoai thoải, không gian mỗi lúc một mở rộng, thậm chí hai ba chiếc xe ngựa đi song song cũng được. Bụi nước từ cái thác lớn bắn vào mặt mọi người mát rượi, nhìn qua bên trái, từ xa vách núi dựng đứng, một dòng thác từ trên chảy đổ xuống, trông tựa như một con rồng khổng lồ đang trườn mình ra khỏi hang.
Phong cảnh tráng lệ ấy làm người ta mê mẩn.
Lệnh nghỉ ngơi được phát ra, Vân Cẩn tìm được một tảng đá không ướt lắm phía dưới vách đá nhỏ nước, sau khi trải đệm chiên, ngồi trên tảng đá cởi giày giơ lên xem, quả nhiên là nhìn xuyên từ đầu này sang đầu kia luôn, đế giày bị mài mòn thủng rồi.
Bây giờ nó đi đường đã không bị rộp chân nữa, lòng bàn chân đóng một lớp vảy dày, đâm ra dày thủng cũng không cảm nhận rõ ràng.
Ôn Hoan thấy giày của Vân Cẩn bị thủng thì lấy một đôi giày mới từ trong ba lô ra:" Cho ngươi mượn đi hai ngày này."
Vân Cẩn đâu có ngốc đẩy lại:" Ta có giày mới của mình, không rảnh giúp ngươi đi mềm giày ra rồi trả ngươi đâu."
Ôn Hoan ôm ngực làm vẻ mặt đau khổ:" Ngươi nghĩ xấu về huynh đệ như thế là ngươi sai rồi." Địch Quang Tự hậm hực:" Ngươi không biết xấu hổ mà nói ra câu đó, lần trước ngươi đã lừa ta rồi."
Ôn Hoan hừ một tiếng:" Ta còn chưa nói ngươi đi giày ta làm nó rộng ra kìa."
Lý Thừa Tu giơ cái chân đi thứ giày trông như móng trâu lên:” Các ngươi nên đi loại giày gai xỏ ngón này này cho thoáng, đi không ta làm cho mỗi người một đôi, đi giày làm gì cho thối chân."
Cả ba tên sư huynh đều không ai hưởng ứng, vì đi cái loại giày đó lâu, ngón chân sẽ biến dạng, bọn họ tuy không phải loại được chiều chuộng, nhưng đều là quý công tử cả đấy, đều yêu thích cái đẹp.
Ôn Hoan bắc tay tên mắt nhìn một đám nữ tử trên núi đối diện, nói:" Người ta hay nói, đất Thục sinh mỹ nhân, sao nữ tử ở đây xấu thế?"
Địch Quang Tự hết mở mắt to lại nheo mắt nhìn, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, trợn tới chảy nước mắt cũng không nhìn rõ được:" Làm sao ngươi nhìn ra người ta xấu đẹp chứ? Toàn nói bừa."
Ôn Hoan làm ra vẻ chuyên gia:" Nữ tử xinh đẹp dù cách nghìn dặm cũng tự có phong vận, vẫn khiến người ta cảm nhận được sự xinh đẹp. Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu được đầu."
"Xì, ngươi hơn ta một tuổi, làm như giỏi lắm."
"Một tuổi rưỡi, nhớ kỹ lấy."
Vân Cẩn không nhìn đám nữ tử kia nhưng tham gia câu chuyện:" Lợi Châu sinh ra mỹ nhân như hoàng hậu, nói nơi này nhiều mỹ nhân, chắc là không sai."
Lúc này Lý Tư ngồi trên một cái càng trúc từ phía sau đi tới, Vân Cẩn nhìn thấy huynh đệ Trình gia khiêng cáng thì cau mày:" Tỷ làm vậy không tốt đâu."
Lý Tư thên nhẹ như chim én nhảy xuống cáng:" Ta làm thế tất nhiên có dụng ý của mình, không phải vũ nhục người khác."
Trình Long vừa mới đặt cáng xuống cũng vội nói:" Đây là công việc bọn ta tranh giành với người ta mới có được đấy." Lý Tư đi tới vách đá đám Vân Cẩn nghỉ chân:" Vừa rồi thấy mấy đứa trò chuyện vui vẻ lắm, đang nói chuyện gì thế?"
Ôn Hoan cười gian:" Vân Cẩn nói nữ tử Lợi Châu đẹp như họa."
"Đương nhiên rồi." Lý Tư hếch mũi lên, mẫu hậu nàng là người Lợi Châu, tính ra nàng cũng là người Lợi Châu, vừa quay sang nhìn Vân Cẩn thì thấy đôi giày rách trên tảng đá:" Thủng rồi thay giày mới đi."
Vân Cẩn thấy Lý Tư đưa cho đôi giày mới, không nỡ từ chối nàng, cắn răng đi vào, cái loại giày nhiều lớp đế này rất cứng, đi vào không khác gì bị tra tấn.
Không ngờ đi vào thấy rất êm.
Lý Tư tủm tỉm cười:" Ta dùng búa gỗ đập qua rồi, đi vào không đau chân, chỉ là không bền lắm."
Ôn Hoan nhìn giày của mình, đoán chừng chẳng có ai giúp đập mềm ra, lủi thủi cất đi.
Bọn họ chỉ nghỉ ngơi chốc lát, thấy đám còn lại trong doanh hoàn khổ nhà mình đã bắt kịp, bọn họ tiếp tục đeo ba lô lên đường.
Đám hoàn khố dù sao vẫn còn trẻ, chưa tới tuổi ăn chơi vô độ khoét rỗng thân thể, nên tảng sức khỏe của chúng ăn đứt bách tính bình dân. Hoàn khố thế hệ này cơ bản uống sữa ăn thịt lớn lên, trải qua thời gian dài đã dần quen với việc đeo ba lô đi đường, có chút khí chất quân nhân rồi, kêu ca ngày một ít.
Chỉ là không khí trong doanh vẫn không tốt, chưa bồi dưỡng ra được chút tình cảm chiến hữu nào.
Người khác thì quen với chuyện hành quân, ngược lại Ôn Hoan bắt đầu chán ngán những ngày tháng hành quân buồn tẻ, từ sáng tới tối chỉ đi và đi này, đeo ba lô lên liền than vãn:" Ta thấy mình sắp biến thành la rồi."
Lý Thừa Tu thoải mái đi phía trước cười to:" Chúng ta có thể nói mình là lửa hoặc ngựa, chứ không nói mình là la."
Vân Cẩn ở bên nói:" Nói không sai, nam nhân phải có tiêu chí của nam nhân mới được, nếu không có thì thành la..."
Chưa nói hết thì Vân Cẩn thấy bóng đen vụt xuất hiện trước mặt, nó cúi nhanh xuống, roi mang theo tiếng gió lướt qua đỉnh đầu. Không ngờ có người dám tấn công họ, cả đám tức giận nhìn về phía roi quất tới.
Không biết từ khi nào có một đội ngựa bảy tám người, trên ngựa là đám người mặc áo choàng ngoài đen trong đỏ, đầu đội nón cỏ, hông đeo hoành đao.
Một tên trong đó hung dữ nhìn Vân Cẩn.
Ôn Hoan vươn cổ nhìn rồi nói:" Vũ hoạn quan, còn là Bách ky ti, bảo sao ngươi nói tới la họ lại không vui."
Địch Quang Tự chẳng sợ cười hì hì:" Nói tới la liền có cả đàn la luôn."
Lý Thừa Tu đương nhiên cũng không coi ra gì, còn hắng giọng:" Các huynh đệ, mau nhường đường cho đàn la đi."
Bách ky ti trên lưng ngựa quát:" Ngươi muốn chết."
Nói rồi vén nón lên, nhảy khỏi chiến mã, tay đặt lên chuôi đuôi đao, đi tới trước mặt Vân Cẩn:" Ngươi là con cái nhà ai? Báo danh đi."
Vân Cẩn tính tình ôn hòa nghĩ một lúc rồi đáp:" Nếu ngươi có quân vụ khẩn thì mời đi đi, đừng tốn thời gian ở đây, hán tử trong quân vốn ăn nói không biết giữ gìn, bỏ qua ở đây nhé?"
Tên hán tử Bách ky ti ngớ ra, sau đó lại nổi giận:" Ngươi nghĩ mình là ai, nói bỏ qua là bỏ qua à?"
Một giọng nói âm u từ phía sau truyền tới:" Triệu Lệnh, đừng chấp với bọn chúng, chúng ta đi thôi."
Triệu Lệnh nhìn chằm chằm Vân Cẩn như muốn ghi nhớ khuôn mặt nó, nói:" Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa."
Thế là cả đám lần nữa lên ngựa, chen lấn đám đông tiếp tục tiến lên.