Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1485 - Q7 - Chương 011: Bản Lĩnh Đặc Biệt Của Ôn Hoan.

Q7 - Chương 011: Bản lĩnh đặc biệt của Ôn Hoan. Q7 - Chương 011: Bản lĩnh đặc biệt của Ôn Hoan.Q7 - Chương 011: Bản lĩnh đặc biệt của Ôn Hoan.

Đám người Bách ky tỉ đi xa rồi, doanh hoàn khố tiếp tục lên đường, mọi chuyện cứ tưởng như thế là kết thúc, ai ngờ tranh thủ đi qua chỗ rẽ, Ôn Hoan kín đáo lấy ra một cái túi da trâu cho mấy huynh đệ xem, thì thâm:" Ta trộm trên người tên đó đấy, không biết trong chứa cơ mật gì."

Vân Cẩn nhìn dấu si niêm phong bên trên, thúc giục:" Sao ngươi lại làm thế, đây là văn thư cơ mật của binh bộ, mau mau trả họ đi."

Ôn Hoan lắc đầu:" Ta đoán đây không phải là văn thư mật gửi cho chúng ta, nếu không sao dám ngông nghênh trong quân ta như vậy? Sư phụ là tổng quản Kiếm Nam Đạo, có cơ mật nào lại không gửi cho sư phụ chứ? Chuyện này mờ ám lắm."

Địch Quang Tự phản ứng chậm, luôn nói sau cùng:" Vừa rồi ta thấy đám người đó tựa hồ có vẻ thù địch với chúng ta, Vân Cẩn nói không có gì quá, hành vi của bọn chúng có ý thù địch quá lớn, rõ ràng ngay từ đầu chẳng ưa gì chúng ta."

Vân Cẩn là nghé con chưa biết sợ hổ, nghe hai người bằng hữu nói thế thì dùng dao nạy sỉ ra, bên trong quả nhiên chứa chồng văn thư dày, được ba người kia che chắn, nó vừa đi vừa đọc mật thư, sau đó nói:" Trong Thục sắp có thêm một truất trì đại sử rồi, a gia quản quân, truất trí đại sử quản dân, quân dân tách bạch."

Lý Thừa Tu hỏi:" Là ai thế?"

Vân Cẩn lắc đầu:" Bên kia triều đình đang tranh cãi, nhất thời chưa quyết định, có điều binh bộ thượng thư Khương Khắc trong văn thư nói với thái trung đại phu Dương Vũ, bảo ông ta đề phòng a gia tham dự quá độ vào chính vụ."

Lý Thừa Tu thấy trong tay Vân Cẩn còn cả chồng văn thư, giục:" Đừng đọc nữa, đem cho sư phụ đi, đây không phải chuyện chúng ta can dự được đâu."

Vân Cẩn sau khi cân nhắc, nó quyết định đọc hết nội dung văn thư, sau đó cho vào bếp lò của hỏa đầu quân đốt ra tro, hủy thi diệt tích, không thể để lại hậu họa được.

Tín sứ đánh mất văn thư mật là tội chết, tên tín sứ chết là cái chắc rồi.

Xem trộm công văn mật là chặt đầu, có điều không ai biết thì chẳng sao cả. Không lâu sau đám Vân Cẩn thấy đội ky sĩ kia vội vàng chạy về, không ngừng hỏi quân tốt trên đường có nhìn thấy một cái túi da trâu không?

Tất nhiên đám quân tốt nói không.

Thực ra thì đa phần người trong quân có tử tế gì đâu, dù là nhặt được cũng nói là không, nên đám người đó hỏi cũng vô ích thôi, cũng là do cách hỏi chuyện thiếu lễ độ của đám người kia nữa.

Ôn Hoan có một bản lĩnh bí mật, đó là kỹ năng trộm cắp rất cao, không thua gì những tên móc túi cao thủ ở Trường An, bản lĩnh này nó cũng lâu rồi.

Mùa hè năm đó trời nóng, bọn chúng cũng học sư phụ trốn vào địa lao huyện Vạn Niên, ở đó chúng gặp tên tử tù buồn chán, thấy đôi tay Ôn Hoan khéo léo, có năng khiếu hơn người, tên tử tù lo mình chết đi không ai kế thừa bản lĩnh, liền dốc lòng dạy Ôn Hoan. Ôn Hoan không muốn học bản lĩnh này làm gì, nghe tử tù nói tha thiết quá đành học để hắn yên lòng nhắm mắt, kiếp sau làm người tốt.

Đương nhiên đấy là phiên bản do Ôn Hoan kể, nếu Địch Quang Tự, Vân Cẩn kể thì phải thêm phần lao đầu Nhạn Cửu ở bên dùng hình cụ đe dọa tên tử tù nữa.

Dù sao thì khi tên tử tù dạy xong là mùa thu, Nhạn Cửu đưa tên móc túi dính vào án mạng đi chặt đầu, Ôn Hoan còn chuyên môn vì sư phụ chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn trước khi lên đoạn đầu đài, xem như làm trọn tình sư đồ.

Vì biết quý công tử như mình học bản lĩnh không vẻ vang này không hay, nên Ôn Hoan giấu cực kín, rất ít khi đem ra dùng.

Đám Bách ky tỉ lần nữa quay lại hỏi bốn người Vân Cẩn, cả bốn lắc đầu hoang mang.

Người Bách ky ti thấy khả năng bị mất trong đám đông là rất thấp, cho rằng không cẩn thận đánh rơi ở đâu rồi.

Chẳng ai nghĩ tới chuyện trộm cắp ở doanh hoàn khố toàn công tử nhà quý nhân này.

Đó là lý do Ôn Hoan giấu cực kỹ, tưởng tượng xem, khi một đám huân quý yến tiệc với nhau, đột nhiên ai đó mất món đồ quý trọng, ai lại đi nghi ngờ nhau chứ? Trời ngày càng tối, tên Bách ky ti mất mật hàm mặt càng trắng, cuối cùng rút đao cứa cổ, thi thể từ trên ngựa rơi xuống, máu bắn khắp nơi.

Đám Bách ky ti còn lại đau thương dùng áo choàng bọc thi thể, buộc lên lưng ngựa rồi vội vàng rời đi.

Ôn Hoan nhìn họ đi xa, lòng chẳng có chút áy náy nào vì vừa hại chết một người, còn bình phẩm:" Lần đầu tiên phát hiện ra áo choàng có tác dụng này, một mặt đen một mặt đỏ thẫm, xem ra là vì để tránh lộ máu phải không?"

Lý Thừa Tu múc một thìa cháo sền sệt như nước mũi ăn ngon lành:" Đúng thế, song không phải ai cũng có áo choàng mà bọc xác. Còn tướng quân thì không dùng áo choàng, sẽ lột da ngựa, trải lên lớp vôi bột rồi bọc thi thể, lấy thừng buộc chặt. Chỉ một đêm thôi da ngựa khô đi sẽ bọc lấy thi thể, đó là nguồn gốc câu da ngựa bọc thây."

"Cơ mà chuyện đó chỉ có thể dùng ở phương bắc hoặc là sa mạc thôi, chứ ở tây nam là không được đâu, thi thể để một ngày là thôi. Nếu người chết thân phận cao quý sẽ dùng sáp bọc lấy, hoặc là muối ướp, nhiều cách lắm."

Lý Tư ngồi ăn cơm cùng Vân Cẩn nói:" Có một số thuốc độc có thể khiến máu toàn thân đông lại, thi thể không thối rữa. Có điều thuốc độc phải cho người ta uống khi còn sống, mới có thể lan tỏa toàn thân, chết rồi không còn tác dụng nữa."

Địch Quang Tự tròn mắt:" Có ai đang sống lại đi uống thứ thuốc độc này chứ?"

"Dốt, Đạo môn và Phật môn đều có pháp môn này, để khi tạo hóa thi thể đẹp hơn, có thứ độc đặc biệt lắm còn làm cơ thể chết rồi tỏa mùi thơm cơ, tất nhiên là một thời gian ngắn sau khi chết thôi ..."

Bọn họ đang trò chuyện thì đám Bách ky ti đã đi rồi chẳng hiểu sao còn quay lại, so với lúc sáng có thêm mấy người, một tay ngồi trên ngựa dừng trước mặt đám Vân Cẩn:" Sau khi cân nhắc, bọn ta thấy các ngươi là khả nghi nhất ... Bắt lấy!"

Chẳng ai phản ứng gì, người ăn vẫn ăn, người trò chuyện thì vẫn trò chuyện, có tên hoàn khố hỏi:" Các ngươi là ai?"

Tên Bách ky ti lấy ra một tấm yêu bài:" Bách ky ti phá án, người không liên quan tránh ra."

Tên hoàn khố vừa hỏi à một tiếng, lại cầm bát cơm lên ăn.

Đám người Bách ky ti thấy không ai tránh đường, lại lần nữa hô:" Bách ky ti phá án, người không liên quan tránh ra."

Trình Long bực mình nói:" Ở đây không có người các ngươi muốn bắt đâu, đi đi."

Ky sĩ trên ngựa rút hoành đao sáng loáng ra chỉ vào Trình Long:" Vậy thì chính là ngươi rồi."

Trình Long kinh ngạc há hốc mồm:" Sao lại thành ta chứ?"

Ôn Hoan ngọt nhạt:" Không thấy người ta đang tìm ma thế mạng à? Không bắt ngươi thì bắt ai."

Trình Long vội vàng nhấc mông lui vào phía trong ngồi, hắn không sợ, nhưng cũng không muốn dây dưa với đám người đáng ghét đó.

Tên ky sĩ thấy đám Vân Cẩn vẫn ngồi đó ăn uống coi mình như không khí thì nổi giận vung đao lên, những tên còn lại rút đao xông tới ...

Đây là một sai lầm quá kinh khủng, đám người Bách ky ti vừa phát động tấn công nỏ tiên bốn phía bắn tới, bọn chúng vừa cuống cuồng gạt đi thì mấy bóng người lao tới như hổ dữ, ánh đao chớp lên ở đâu, máu phun ra ở đó, tựa hổ lạc đàn cừu...
Bình Luận (0)
Comment