Q7 - Chương 012: Tên bách ky tỉ không hợp cách.
Q7 - Chương 012: Tên bách ky tỉ không hợp cách.Q7 - Chương 012: Tên bách ky tỉ không hợp cách.
Lý Thừa Tu ném xong cái xác cuối cùng xuống vách núi, phủi tay quay sang nhìn hơn trăm tên hoàn khố bất an xung quanh, giết Bách ky ti, đâu phải là chuyện nhỏ. Hắn lớn giọng nói :" Đây là trong quân, các ngươi phải quen với chuyện này, phàm có kẻ rút đao với chúng ta, chúng ta phải giết chúng ngay. Những lúc như thế không cần biết người mình hay địch, tất cả kẻ hướng đao về phía chúng ta đều là địch hết."
"Khi mọi người ở Trường An thì mạng quý giá, không ai dám tùy tiện đụng vào, nhưng trong quân, mạng người không đáng tiền đâu, phàm có kẻ uy hiếp, hãy giết chúng ngay.
Có lẽ những lời đầy chất máu và sắt đó của Lý Thừa Tu hợp khẩu vị người trẻ tuổi, đám đông dần yên tĩnh, có điều đem đó người ngủ được không nhiều.
Khi trời sáng, mọi người bị đàn khỉ dậy sớm trên vách đá đánh thức, cái đám này rất phiền nhiễu, hổ báo thấy đại quân thì tránh xa, đám này thì còn cố tình bám theo treo ghẹo người ta. Mới đầu có người bực mình còn lấy đá ném, hoặc cung tên bắn chúng, thế là hỏng rồi, bọn chúng nhặ nào đá, nào quả, tóm lại là có gì ném đấy.
Bọn chúng ở trên cao, chiếm địa lợi, dù cục đá nhỏ ném xuống cũng cực kỳ nguy hiểm, kết quả mấy chục người bị thương, mấy người chết, cả gia súc chở hàng cũng gặp họa, tổn thất không nhỏ.
Bọn khỉ đó còn thù dai, đuổi theo đại quân tấn công mấy ngày liền, khi đại quân rời khỏi địa bàn mới thôi.
Vì thế giờ mọi người có kinh nghiệm rồi, mặc bọn khỉ đó khiêu khích, chúng có lấy đá ném cũng chỉ đỡ, không dám phản kích.
Vân Cẩn khi rửa mặt, không nhịn được nhìn xuống mặt đất.
Đêm hôm qua ở đây đổ rất nhiều máu.
Có điều trải qua một đêm nước chảy, mặt đất gần như sạch sẽ rồi, không giống từng có mười mấy cỗ thi thể.
Ôn Hoan như con kẻ leo lên vách đá cao hai trường, rỡ những vật gây tắc dòng nước ra, thế là dòng nước nhỏ chảy róc rách trở nên ào ào, men theo vách núi chảy bảy tám trượng, sau đó biến thành sương mù rơi xuống vách đá vạn trượng.
Chút dấu vết cuối cùng cũng không còn.
Khi tiếp tục hành quân, lữ trăm người bọn họ trở nên thân thiết hơn nhiều, mọi người nói chuyện nhiều hơn, có người còn lấy thịt khô, quả khô mình cất giữ chia cho người khác.
Đồng thời kính sợ Lý Thừa Tu thêm một phần, đây là tên giết người giết ngựa không chớp mắt.
Cho nên để hắn làm lữ trưởng, không ai ý kiến gì cả.
Vị trí của doanh hoàn khố trong quân ở phía trên, dưới doanh tiên phong một chút, trung quân của Vân Sơ ở phía sau doanh hoàn khố, cho nên chuyện xảy ra đêm qua tới tai y rất nhanh.
Cũng nhờ Vân Sơ giúp đỡ, cho nên đám Lý Thừa Tu mới có khoảng không gian tương đối rộng rãi làm chuyện phạm pháp mà trước sau không ai biết.
Vân Sơ chế giễu Trương Đông Hải:" Quyền lực của ngươi cũng chẳng ra làm sao nhỉ?"
Trương Đông Hải gượng gạo nói:" Hạ quan là đô đốc Bách ky ti Ích Châu, không phải đại đô đốc toàn bộ đất Thục, không tiết chết được bọn họ."
Vân Sơ tiếc nuối:" Ngươi đã sinh năm đứa con rồi, thứ đó còn tác dụng gì nữa đâu, chỉ cần cắn răng vung đao lên là đổi được tiền đồ rộng mở. Mà đáng lẽ phải làm sớm rồi, như thứ khỏi phí công ba năm ở Thục, đáng lẽ bây giờ là đại đô đốc oai phong, cũng tránh được mấy chuyện vớ vẩn này."
Trương Đông Hải cười gượng:" Thiếu cái đó khó ăn nói với cha mẹ."
Vân Sơ vỗ cổ con ngựa mận chín, bảo nó đi sát vách đá vào, đừng có cứ suốt ngày đi sát vách núi, con này càng già càng sinh ra nhiều tính xấu.
Trương Đông Hải lại nói:" Đại soái cẩn thận Chương Cống ở Lợi Châu, tên này khác với hạ quan, nghe nói tên này tự mình ra tay, miệng cắn một miếng vải, vung đao cái roẹt, không kêu một tiếng, sau đó băng bó lại hành động như thường."
"Loại người đó mới là thứ đáng sợ thực sự, ở trong địa bàn của hắn, hạ quan làm được gì chứ?”
"Lần này đưa hạ quan tới làm phó tướng cho đại soái, xem chừng bệ hạ thấy hạ quan ở lại Bách ky ti không hợp rồi, sau này có lẽ chuyển sang quân ngũ."
"Còn một điều phải nói với đại soái, Bách ky ti càng cách xa hai kinh thì quyền uy càng lớn. Chương Cống là một kẻ như vậy, đừng thấy thanh danh của hắn không có mấy, nhưng chỉ cần chuyện hắn lên tiếng, ngay cả thứ sử, biệt giá cũng không dám làm trái."
Xem ra chuyện có chút phiền phức đây, Vân Sơ hỏi:" Bọn trẻ con giết người của Bách ky ti, ngươi nghĩ Chương Cống sẽ có phản ứng gì?"
"Theo như trình tự thông thường thôi, người chết trong quân thì có thể làm gì được? Chẳng qua là dâng mật tấu lên cho bệ hạ khóc lóc. Nhưng Chương Cống không phải nhân vật bình thường, hắn sẽ không dâng tấu đâu, hắn ngầm bám theo đại quân tra xét, đợi khi nắm được sơ hở thật sự, sẽ dồn đại soái vào chỗ chết." Trương Đông Hải vẻ mặt hết sức nghiêm trọng:" Nam nhân một khi thiếu đi cái đó, lòng dạ rất hẹp hòi, hắn coi người phía dưới thành của mình, đệ tử ngài liền một lúc giết mười bốn người của hắn, Chương Cống không nuốt mối hận này xuống đâu, sớm muộn hắn cũng đòi về."
Vân Sơ nhìn Trương Đông Hải tên này trước ngầm xúi y giết Phù Lăng vương Âm, giờ lại giật dây y giết Chương Cống, lại còn tưởng y không biết, làm cái vẻ mặt đến là nghiêm trọng, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.
Trong mắt hoàng đế, có lẽ Trương Đông Hải là người vừa trung thành mẫn cán, lại tinh minh, không biết mấy lần hắn lập công đều do Vân Sơ và Ôn Nhu gài bẫy cả.
Cho nên Vân Sơ cố tình tỏ ra không quan tâm tới chuyện này, xem có moi được thêm tin tức gì từ tên Bách ky tỉ hoàn toàn không hợp cách này không:" Bọn ta không thù không oán, làm gì tới mức đó chứ?”
Quả nhiên Trương Đông Hải thấy thái độ Vân Sơ hờ hững thì sốt ruột, hạ giọng kịch tính:" Đại soái biết vì sao Chương Cống tự xẻo không?"
Vân Sơ lắc đầu, lão tử đang đợi ngươi nói đây.
"Chỉ có đường chịu một đao đó, hắn mới tiện vào chỗ ở của hoàng hậu."
Vũ Mị đã vươn tay vào Bách ky ti sâu như thế rồi, hoàng đế sao có thể chấp nhận được, không thể công khai giết thì ngấm ngâm mà giết đi. Nhưng mà nơi nào có gà thì chồn mò tới, gà còn đó thì giết chồn bao nhiêu cũng chẳng ăn thua.
Quyên lực Vũ Mị ngày một lớn, kỳ thực công của Lý Trị không nhỏ.
Bỗng dưng Vân Sơ nhớ tới Thượng Quan Nghi.
Ông ta tuy là một con lừa cứng đầu cổ hủ cố chấp, nhưng sự trung thành của ông ta với hoàng đế là không cần nghi ngờ. Vậy mà khi va chạm trực tiếp với Vũ Mị, đường đường tể phụ lại bị một tên hoạn quan chém đầu, đã thế còn hại tính mạng cả nhà.
Cụ thể ra sao thì Vân Sơ không rõ, nhưng rõ ràng là do hoàng đế nhượng bộ mà ra.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn