Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1487 - Q7 - Chương 013: Chó Cắn Chó.

Q7 - Chương 013: Chó cắn chó. Q7 - Chương 013: Chó cắn chó.Q7 - Chương 013: Chó cắn chó.

Lý Trị không nhận ra điểm yếu của hắn, hắn nghĩ thủ đoạn của mình cao minh, đặt bản thân ở chỗ an toàn, ẩn phía sau thao túng tất cả, đẩy người khác gánh tội cho mình. Có điều hậu quả của việc làm này là khiến hắn ngày một trở nên hèn nhát, không thể đối diện trực tiếp với áp lực, không dám nhìn thẳng vào vấn đề lớn nhất của hắn.

Hoàng hậu!

Thế nên quyền lực của hắn đang sụt giảm.

Có vết xe đổ của Thượng Quan Nghỉ ở đó, ai dại mà đi vào vết xe đổ.

Thực tế không phải chỉ Vân Sơ nhận ra vấn đề này, từ khi Thượng Quan Nghi bị giết, tiếng nói của hoàng đế trên triều đường càng lúc càng nhỏ.

Tuy bây giờ hắn vẫn là hoàng đế Đại Đường, quyền uy của hắn đã không lớn như trước khi phong thiện Thái Sơn nữa.

Chẳng thể đổ hết cho thân thể rách nát của hắn được, mà hùng tâm tráng chí của hắn tiêu hao hết rồi, có lẽ là do hắn thấy mình đạt tới đỉnh cao cuộc đời, cũng có lẽ vì mộng trường sinh tan vỡ, làm hắn chán nản.

Chẳng biết được chính xác nguyên nhân là gì, hẳn mỗi thứ một ít, biểu hiện rõ ràng là Lý Trị không còn đấu chí, chỉ muốn duy trì bình hành.

Thậm chí Vân Sơ có thể dự đoán được, Lý Trị sẽ càng ngày càng kiêng ky Lý Hoằng.

Năm xưa hắn từng chứng kiến tổ phụ mình kéo dài hơi tàn trong Thái Cực cung rách nát ra sao, hắn tất nhiên không thể tin tưởng nhi tử của mình.

Hắn chắc chắn chẳng muốn làm thái thượng hoàng rắm chó gì đó.

Thế nên lúc này tác dụng của Vũ Mị hiển lộ ra, so với nhi tử, Lý Trị càng tin tưởng lão bà hơn.

Ngoài ra Vân Sơ luôn được coi là người có quan hệ thân mật với thái tử, chắc chắn Lý Trị sẽ không thể bỏ qua, toan tính của hắn là gì, thật khó mà đoán. Sau khi cân nhắc, Vân Sơ phái Ân Nhị Hổ tới chùa Ô Nô Lợi Châu.

Chùa này còn gọi là chùa Xuyên Chủ, tương truyền vì tưởng niệm Lý Băng và Nhị Lang.

Năm Trinh Quán, khi Vũ Sĩ Hoạch cha Vũ Mị làm đô đốc Lợi Châu, Vũ Mị sinh ra ở đây.

Phủ đô đốc Bách ky ti của Chương Cống ở trong ngôi chùa này, tên này sở dĩ không đặt nha môn trong thành mà ở chùa ngoài thành, chủ yếu vì thuận tiện giám sát xây dựng tượng hoàng hậu.

Đúng thế, tên này chuẩn bị xây dựng một bức tượng hoàng hậu cực lớn ở chùa Ô Nô, phương thức giống tượng Phật hang đá Long Môn, chỉ là bức tượng dùng cả ngọn núi tạc thành.

Chương Công đưa ra lời nguyện, muốn dùng cả đời của mình cùng với tất cả gia sản, bổng lộc để hoàn thành xây dựng bức tượng phật.

Xét tới chuyện tên này vì được gặp Vũ Mị mà xẻo trym, Vân Sơ thấy nếu hắn không chết, hẳn là sẽ hoàn thành được kỳ quan đó.

Đại Đường hiện giờ hình như làm cái gì cũng phải lớn, như tượng phật sắt ở Tấn Dương, tượng phật đá ở Lũng Hữu Đạo và ở đây đều cực lớn.

Bao gồm tòa Thiên Xu còn chưa hoàn thành ở Trường An.

Vân Sơ vốn không muốn đụng vào tên Chương Cống này, nhưng Trương Đông Hải nhắc nhở y, Chương Cống là tên tiểu nhân, là con rắn độc, so với việc sau này phải đề phòng hắn, chẳng bằng đập chết luôn cho rồi.

Trở thành đại tổng quản một lộ mới biết quyền lực của mình lớn cỡ nào, Bách ky tỉ là mật điệp hoàng gia, khiến người ta khiếp sợ, nhưng nói cho cùng bọn họ chỉ là nô bộc của hoàng gia.

Mặc dù không bị đại tổng quản như Vân Sơ tiết chế, nhưng lại có trách nhiệm phối hợp hành động với Vân Sơ.

Chỉ cần có trách nhiệm, Vân Sơ có vô số lý do để chém chết hắn. Nắm quyền lực lớn như thế trong tay mà không biết nhổ cỏ tận gốc thì đúng là thằng ngốc.

Ấn Nhị Hổ mang một nghìn giáp sĩ là phủ binh huyện Vạn Niên rời khỏi đại quân, hắn rất có kinh nghiệm làm mấy việc tập kích bí mật, việc rất thuận lợi, trước khi trời sáng trở về.

Chương Cống bị trói chặt, miệng nhét giẻ được Ân Nhị Hổ xách cổ đem vào lều soái của Vân Sơ, ném xuống đất. Nhìn nghìn giáp sĩ toàn thân máu me, rõ ràng đã trải qua một trận huyết chiến, Trương Đông Hải giật bắn mình, hắn không ngờ Vân Sơ làm việc dứt khoát như thế.

Hắn cứ nghĩ, hai người này phát sinh và chạm, sau đó căng thẳng lên cao, với tính nóng như lửa của Vân Sơ, có khi sẽ tìm tới tận nơi đánh chết Chương Cống, thế là hắn hoàn thành giao phó của hoàng đế.

Ai mà ngờ...

Vân Sơ chẳng để ý tới Chương Cống đang nghiến răng trợn mắt nhìn mình, quay sang Trương Đông Hải:" Ngươi có gì định hỏi hắn không?”

Trương Đông Hải tới trước mặt Chương Cống, rút miếng vài trong miệng ra, còn chưa kịp hỏi gì đã bị Chương Cống nhổ nước bọt vào mặt.

Chương Cống gầm lên:" Vân Sơ, ngươi ngang nhiên thả quân giết chóc Bách ky ti là có ý đồ gì, ngươi muốn tạo phản sao?"

Vân Sơ ngồi trên ghế, thoải mái nói:" Các ngươi đánh mất mật hàm của binh bộ, đó là chuyện của các ngươi, không ngờ các ngươi đi rồi quay lại, còn tới tìm nhi tử của ta, muốn bắt nó làm dê thế mạng. Ta không tin bọn chúng không biết thân phận của nó, các ngươi nhắm vào nó hẳn có ý đồ với ta rồi."

" Dù sao khuyển tử cũng đã giết đám người đó, ta thấy dù sao giết thì cũng giết rồi, chẳng bằng giết cho sạch sẽ, tránh tương lai trở thành hậu họa."

"Trả lời thế đã đủ chưa?"

Chương Cống lảo đảo:" Đó là nguyên nhân hơn ba trăm bách ky ti Lợi Châu bị giết chết ném xác Du Thủy à?" Vân Sơ gật đầu:" Đúng vậy đấy!"

Trương Đông Hải choáng váng nhìn Vân Sơ, hắn cứ nghĩ Vân Sơ chỉ bắt một mình Chương Cống, không ngờ y diệt sạch Bách ky ti Lợi Châu, nhất thời bản thân hắn không nói lên được tư vị trong lòng thế nào, dù sao cũng là người Bách ky tỉ.

Quả nhiên Chương Cống phun một ngụm máu vào mặt Trương Đông Hải:" Ngươi cũng là đô đốc Bách ky ti, vậy mà trơ mắt nhìn Vân Sơ tàn hại người của chúng ta à?"

Trương Đông Hải lau máu trên mặt, hắn cũng không ngờ tạo thành hậu quả thế này, vừa sợ vừa giận, đá vào mặt Chương Cống một cái, Chương Cống kêu đau đớn, răng rơi đầy đất.

"Tên không có trứng ngươi dựng lỗ tai lên mà nghe đây, ba năm qua, ngươi dựa vào uy phong của hoàng hậu, làm đủ chuyện ác trong Thục. Ngươi vì xây dựng đại phật, khiến Lợi Châu tiếng khóc than dậy đất, bách tính sống không yên đã đành, lại còn dùng Bách ky ti như trâu ngựa."

"Ngươi còn có mặt mũi lấy Bách ky ti ra nói à?"

Vân Sơ hứng thú nhìn hai con chó cắn nhau.

Chương Cống gian nan trở mình, nhổ ra ngụm nước bọt đầy máu:" Ta chỉ triệu tập dân phu dựng tượng cho hoàng hậu, tới ngay cả gia sản, bổng lộc của mình, bản thân sống trong chùa giữa đồng hoang, cơm thô canh nhạt, đâu ra tham ô, đâu ra tàn hại bách tính? Ngươi chớ hòng vì thoát tội mà ngậm máu phun người."

"Tên khốn kiếp ngươi hận ta lấn át ngươi, cứ nhắm vào ta đây, giết ta, giết vài tiểu giáo Bách ky tỉ là được, ngươi lại xúi bẩy đại tướng quân, tận diệt Bác ky ti Lợi Châu, ngươi không áy náy chút nào à?”

Trương Đông Hải mặt hết đỏ lại trắng:" Bây giờ nói lời thừa thãi làm gì nữa?"

Nói xong nắm đai lưng Chương Cống xách lên lôi ra ngoài quân trướng.

Chuyện sau đó thế nào Vân Sơ không hỏi tới, hoàng hậu mất đi con chó lớn, hoàng đế mất đi đàn chó con, thế là hòa.

Đây cũng là lời cảnh cáo ngầm của Vân Sơ tới đế hậu, chớ lợi dụng y, không ai được lợi gì đâu.
Bình Luận (0)
Comment