Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1488 - Q7 - Chương 014: Vào Đất Thục .

Q7 - Chương 014: Vào đất Thục . Q7 - Chương 014: Vào đất Thục .Q7 - Chương 014: Vào đất Thục .

Du Thủy chảy cuồn cuộn dưới vách núi, đại quân đi trên đường núi quanh co, phong cảnh hết sức hùng vĩ, có điều bị đám khỉ hai bên bờ la hét phá hỏng hết. Chúng đu mình trên dây leo trên vách đá khiêu khích người đi bên dưới, mọi người đều đã có kinh nghiệm rồi nên không đáp trả, chúng càng làm già, thậm chí có những lúc nghỉ lại ăn uống, chúng dám nhảy xuống cướp cả thức ăn.

Có binh sĩ không nhịn được đuổi đánh chúng, hậu quả vô cùng thê thảm, không chỉ bị cả đàn khỉ tấn công, còn bị thượng quan trừng phạt.

Trưởng sử hành quân Lý Nguyên Sách xin Vân Sơ hạ lệnh cấm binh sĩ trả đũa đàn khỉ, hoặc dứt khoát cho toàn quân tấn công, giết sạch chúng, Vân Sơ như mọi khi, lờ hắn đi, không ra lệnh gì, cũng chẳng giải thích nguyên do.

Vì thế đại quân tiến lên trong sự quấy rối liên miên của đám khỉ, ai nấy kêu khổ không thôi.

Rời Lợi Châu, Kiếm Môn Quan đã ở ngay trước mắt.

Gia Cát Lượng khi làm thừa tướng Thục Hán, thấy giữa hai tòa Kiếm Sơn lớn nhỏ cách nhau ba mươi dặm, ở giữa vách núi cao nghìn trượng, liền cho đắp đá thành quan ải, lấy đó làm lá chắn của Thành Đô, gọi là Kiếm Các, hay còn gọi là Kiếm Các Quan.

Về sau Gia Cát Lượng năm lần xuất Kỳ Sơn, Khương Duy mười lần bắc phạt Trung Nguyên đều đi qua nơi này.

Sau khi Đại Đường khai quốc xây dựng lại kiếm các, vì địa thế chật hẹp, Kiếm Các chẳng qua chỉ là trận địa phòng ngự, nơi đóng quân thực sự là thành Kiếm Cố cách đó ba mươi dặm.

Mặc dù thủ tướng Kiếm Môn Quan là Diêu Hồng đã sớm tới đón đợi, Vân Sơ chẳng để ý tới người này, đại quân không dừng lại một khắc, đi xuyên qua Kiếm Môn Quan, bước lên sạn đạo dài ba mươi dặm.

Vị trí thủ tướng Kiếm Môn Quan không dễ làm, không phải là người được hoàng đế cực kỳ tín nhiệm thì không thể đảm nhận được. Nói ra cũng buồn cười, Vân Sơ là đại tổng quản Kiếm Nam Đạo, có thể quản lý toàn bộ quân đội đất Thục, duy chỉ có Diêu Hồng là y không ra lệnh được.

Thành Tiểu Kiếm Cố chỉ đóng được hai vạn quân, đó đã là cực hạn của mảnh đất hẹp này, vốn đã có quân đồn trú sẵn, chẳng thể nào dung nạp thêm quân của Vân Sơ.

Kiếm Môn Quan không có tường thành, chỉ có độc nhất một tòa thành lâu chẹt giữa đường, một bên dựa vào vách núi, một bên là vực sâu thẳm thẳm.

Khi Vân Sơ đi qua Kiếm Môn Quan, ngẩng đầu nhìn cầu đá Kiếm Các rất lâu, cây cầu đá giữa không trung bắc ngang qua hai ngọn núi này chính là con đường tắt vận binh giữa thành Tiểu Kiếm Cố và Kiếm Môn Quan.

Vân Sơ lờ Diêu Hồng đi, nhưng Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp lại cùng hắn trò chuyện vui vẻ, xem ra ba người họ quen thuộc lắm.

Trương Đông Hải lại bắt đầu tới bên Vân Sơ thì thâm:" Diêu Hồng là người rất nguy hiểm, hắn không tin ai cả, khi mới tới Kiếm Môn Quan cố ý giao hảo với quan viên đất Thục, sau đó quay lưng đi một cái lại tố cáo người ta, nói người ta có ý mưu đồ Kiếm Môn Quan.”

"Kết quả quan viên trong Thục có giao hảo với hắn bị giết cả nhà. Nói ra những người đó bị oan, người ta chỉ mưu đồ để thương đội qua Kiếm Môn Quan thuận lợi hơn mà thôi."

"Hắn thì hay rồi, coi người ta như phản tặc mà giết sạch, khiến quan viên đất Thục coi hắn như rắn rết."

Vân Sơ chỉ Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp:" Hai người đó có vẻ không để ý tới tiếng xấu của Diêu Hồng."

"Cố ý thể hiện trước mặt đại soái thôi ạ, cười nói vui vẻ đấy, chẳng biết trong lòng đang thấp thỏm lo sợ thế nào đâu." Trương Đông hải cười nhạt:

Vân Sơ than:" Sống thật chẳng dễ dàng."

Vân Cẩn khi đi qua Kiếm Môn Quan cũng nhìn cây cầu đá rất lòng, trong lòng mơ hồ có một sự kích động muốn đánh sập cây cầu này. Ôn Hoan chỉ đỉnh núi bên trái, khoe kiến thức:" Nơi đó có dấu vết Bạch Nhĩ Binh của Lưu Bị leo núi để lại, chỉ cần treo thừng sắt, lấy giỏ trúc vận binh, một canh giờ có thể giúp 200 người vượt qua. Đương nhiên phải là đám người có bản lĩnh vượt núi như đi trên đất bằng mới được."

Lý Thừa Tu đánh giá dưới góc độ quân sự:" Trên Kiếm Môn Quan có chuẩn bị gỗ súc, đá tảng, cứ thuận dốc mà lăn xuống, có thể lăn xa một dặm, không ai có thể trụ được ở sơn lộ chật hẹp này."

Địch Quang Tự suy nghĩ:" Dùng phi dĩnh ( khí cầu) thì sao, bay qua rồi sau đó thả thừng leo xuống để đột kích."

Vân Cẩn phủ định ý kiến này:" Nếu dùng phi dĩnh chẳng thà ở bên trên ném đạn nổ xuống cho rồi, chứ phi dĩnh chở được bao nhiêu người, hơn nữa lúc đu thừng xuống dễ bị cung nỏ bắn hạ. Có điều tránh Kiếm Môn Quan cũng được, ta thấy Giang Du Quan cách đây 150 dặm còn quan trọng hơn."

Ôn Hoan cảm thán:" Năm xưa Đặng Ngải của Tào Ngụy từ đường nhỏ Âm Bình đánh lén Giang Du Quan đúng là thần chiêu."

" Mong rằng đời này chúng ta không phải đối diện với quan ải hiểm trở như vậy." Lý Thừa Tu phất tay gọi: "Được rồi, đi nhanh thôi, tới Giang Du coi như chính thức tiến vào bình nguyên đất Thục rồi, chúng ta không cần phải leo núi nữa. Trong Thục có chuẩn bị chiến mã cho chúng ta, đi thôi."

Ôn Hoan cười to, kéo rèm che mặt, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, hô to:" Các tiểu nương tử đất Thục, quý công tử Trường An tới đây."

Với đại quân đã vượt qua hơn nghìn dặm đường gian khổ vừa rồi thì quãng đường bằng phẳng một trăm năm mươi dặm tới Du Giang không khác gì dạo chơi.

Ở đây do quan binh trú đóng, nên rốt cuộc đại quân thoát được sự dày dò đàn khi, nhanh chóng tới đích.

Đại quân vừa tiến vào Giang Du, tâm nhìn liên rộng hơn rất nhiều, nơi này không có núi cao nghìn trượng chắn hết tâm nhìn nữa, phóng mắt nhìn xa chỉ thấy ngọn đội mấp mô, trên đồi chẳng thấy cây cối gì, toàn là ruộng bậc thang. Lúc này lúa gạo đã thu hoạch hết, trong ruộng đã phần là đỗ đã chín.

Trong ruộng có rất nhiều nông phu, trên đầu họ quấn lớp vải trắng, hoặc lam rất dày, khiến cái đầu to lên không ít.

Nữ tử nông gia suốt ngày dãi nắng dầm sương chẳng sao xinh đẹp được, nhưng mà các nàng có đôi mắt to biết nói, thi thoảng ngước mắt nhìn lên khiến trong quân hú hét như sói đói.

“Thục nữ đa tình!"

Trương Đông Hải thấy Vân Sơ hứng thú ngắm nhìn nông phu trong đồng ruộng còn tưởng rằng y đang nhìn nữ tử đất Thục.

Trong nhận thức của Trương Đông Hải, phàm là đại tướng quân, có ai là không háo sắc, lần theo Vân Sơ đông chỉnh, y mới chỉ là một tên bộ tướng nhỏ dưới quyền chỉ huy của đại tổng quản Lý Tích, nên không dám làm bừa, sợ bị chặt đầu.

Còn Lý Tích thì sao, sau khi công phá Cao Câu Ly, trên yến tiệc chiêu đãi tướng lĩnh, tay phải ôm vương phi, tay trái ôm công chúa, phía dưới còn có hai quý nữ bóp chân.

Cho nên một người dưới tình huống không có gì ước thúc, bản chất sẽ lộ ra.

Với bản tính nhút nhát cẩn thận của Lý Trị, nếu không thành thái tử, dứt khoát không dám nhìn trộm Vũ Mị, nếu như không thành hoàng đế, hắn không dám đón Vũ Mị từ chùa Cảm Nghiệp ra.

Chính vì có quyền lực tuyệt đối, Lý Trị mới cho rằng mình làm gì cũng không sao cả, mà sự thực đúng là hắn chẳng sao cả.

Hắn cũng đợi Vân Sơ lộ bản chất của mình.
Bình Luận (0)
Comment