Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1489 - Q7 - Chương 015: Vấn Đề Nguyên Tắc.

Q7 - Chương 015: Vấn đề nguyên tắc. Q7 - Chương 015: Vấn đề nguyên tắc.Q7 - Chương 015: Vấn đề nguyên tắc.

Đại quân vừa mới cắm trại ngoài thành Giang Du, các lộ thương cổ Trường An đi trước thì đã tới Giang Du từ lâu rồi.

Lúc lên đường, đại quân mang theo sáu nghìn thớt ngựa, tới được Giang Du chỉ còn lại bốn nghìn thớt có thể dùng, tổn thất có thể nói là rất lớn. Ngựa đất Thúc đa phần thể hình rất nhỏ, khiến con ngựa mận chín vênh váo lắm, nó cứ thích đứng trong đàn ngựa đất Thục, như thế những con ngựa khác so với nó chẳng khác gì con lừa, bản mặt khó ưa rất đáng ăn tát.

Thế nhưng ngựa đất Thục tuy nhỏ, nhưng giỏi leo núi, giỏi chở đồ, có thể sánh với la của Quan Trung.

Lý Tư cực kỳ không hải lòng với ngựa Thục kéo xe cho mình, bởi vì hai con ngựa trông như lừa ấy đứng cùng xe ngựa của nàng rất không tương xứng, biến xe ngựa của nàng thành xe lừa.

Nàng cũng không muốn thay xe ngựa, cái xe này do a gia tặng nàng trước khi tới Đông cung hỗ trợ thái tử ca ca, chưa nói bên trong rộng rãi thoải mái, lại còn chứa rất nhiều cơ quan, không phải tùy tiện một cái xe nào đó thay được.

"Ngựa lớn Trường An mới là tốt nhất." Lý Tư rầu rĩ nói:

Ôn Hoan cố tình lấy cương ngựa chụp lên đầu Vân Cẩn, cười hì hì:" Có Vân Cẩn cam tâm tình nguyện làm ngựa cho tỷ đấy."

Trình Hồ ở bên cũng cười nịnh:" Sáu huynh đệ bọn thần cũng thế."

Ôn Hoan khinh bỉ hỏi thẳng:" Tư Tư tỷ cho các ngươi cái gì mà các ngươi vứt cả liêm sỉ đi thế?"

Trình Long vỗ ngực:" Công chùa hứa sau khi về Trường An cho bọn ta cùng công chúa làm ăn ở Sơn Đông Lộ."

Lý Tư thấy Ôn Hoan, Địch Quang Tự nhìn mình thì phẩy tay nói:" Trình gia có người ở Sơn Đông, còn chúng ta có nhiều hợp tác xã như thế, sản xuất cần lưu động mới được." Trình Giao lại nói:" Công chúa còn hứa cho bọn ta tới Lũng Hữu truân điền khai hoang nữa."

Địch gia bây giờ tiền ném cả vào Sở giao dịch, nhà họ lại không có nhiều sản nghiệp kinh doanh như Vân gia, Ôn gia, nên hiện giờ điều kiện khá khó khăn. Địch Quang Tự không đành lòng, hắn thì được sư phụ nuôi rồi, nhưng còn cha mẹ nữa, tức thì cũng vứt liêm sỉ đi giơ tay:" Tư Tư tỷ, đệ khỏe lắm, có thể giúp tỷ kéo xe."

Vân Cẩn chụp ngay cương ngựa lên đầu Địch Quang Tự:" Vậy nhường ngươi đó."

Kỳ thực ba nhà Vân, Ôn, Địch ném vào Sở giao dịch bao nhiêu tiền, không phải là mất trắng như nhiều người nghĩ. Chỉ cần Sở giao dịch ổn định lại, bọn họ sẽ được báo đáp gấp trăm, gấp nghìn lần, rất nhiều năm sau, có lẽ rất nhiều đời không cần nghĩ tới chuyện kiếm tiền nữa.

Bây giờ tính toán kiếm tiền là chuyện vô nghĩa, khiến người ta hận, càng khiến hoàng đế ghen ty.

Giàu ngang quốc gia xưa nay thường mang nghĩa xấu, cũng là mở đầu cho nhà tan cửa nát.

Vân gia sau này không cần nhiều đất, không cần nhiều sản nghiệp, trừ sở giao dịch ra, cùng vài loại xa xỉ phẩm thế là được rồi.

Cho nên câu Vân Cẩn nói với Địch Quang Tự có phần tức giận, tên ngốc này tới giờ vẫn chưa thoát ra khỏi kiểu tư duy cũ, mình thân là nhị sư huynh, nó chuẩn bị tối nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với Địch Quang Tự.

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề tầm nhìn, tư duy rồi, với Vân Cẩn mà nói, có thể coi là vấn đề nguyên tắc.

Địch Quang Tự cũng nhận ra Vân Cẩn hình như giận rồi, ngượng ngùng theo sau nó, khôi phục vẻ mặt thật thà đôn hậu thường ngày.

Mảnh đất Giang Du này cái gì cũng tốt, chỉ có điều vào cuối thu mưa quá nhiều, hơn nữa chỉ cần mưa xuống là mưa không dứt. May mà mưa không lớn, thêm vào đại quân vừa mới vừa vượt qua Tần Lĩnh, Ba Sơn, cần phải nghỉ ngơi, cho nên dù mưa thu liên tục không ảnh hưởng tới đại quân. Vân Sơ hạ lệnh cấm trại dưỡng sức.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tướng lĩnh trong quân, từng đoàn thương cổ xếp hàng đi vào trong lều đại soái, lúc vào thì cong lưng khúm núm, đến khi đám người này rời đi, ai nấy khuỳnh chân hiên ngang như tướng quân nhận lệnh xuất chỉnh.

Lý Nguyên Sách đứng dưới cái lán cỏ nhìn rất lâu, không biết bên trong đó xảy ra chuyện gì, đại soái ra lệnh gì cho đám thương cổ, sao lại không lệnh quân sĩ, lòng hắn sốt ruột:" Vì sao chúng ta một hành quân trưởng sử, một quân tư mã lại không được vào lều đại soái."

Khương Hiệp thu hồi ánh mắt lại:" Đại soái không tin chúng ta."

Lý Nguyên Sách nổi giận:" Bằng vào cái gì y không tin chúng ta?"

Khương Hiệp lạnh nhạt hỏi lại:" Ngươi thấy đại soái nên tin chúng ta à?"

Cơn giận của Lý Nguyên Sách xìu xuống ngay lập tức.

Chuyện đó qua rõ ràng Khương Hiệp do binh bộ phái tới giám sát quân kỷ, còn bản thân hắn là do bệ hạ phái tới giám sát hành vi cá nhân của đại soái, chuyện này cả hai bọn họ đều biết, chẳng lẽ Vân Sơ lại không biết sao?

Binh bộ cực kỳ bất mãn với lần xuất chinh này của đại soái, đáng lẽ phải trang bị chỉnh tê, râm rộ tiến quân vào đất Thục, để đám man di thấy được oai phong của Đại Đường, từ đó sinh lòng sợ hãi mà không dám hai lòng nữa.

Thế nhưng Vân Sơ lại dùng cách đơn giản nhất xuất chinh, không đòi hỏi triều đình cung cấp lượng lớn lương thực, vật tư, trang bị, không cần trung thư hiệp trợ huy động dân phu.

Chỉ mang theo ba nghìn thiết giáp, còn lại thì tướng sĩ cơ bản mang giáp da, lương thực thì tự mang, vật tư có thương cổ, ném hết trung thư, binh bộ sang bên.

Không điều động dân phu, trung thư làm sao đề bạt tướng lĩnh mình nhìn trúng, không cần lương thực, vật tư của binh bộ, làm sao họ thu được lợi ích?

Ngoài ra trưng dụng dân phu thì quan viên địa phương có cơ hội cắt xén tiền lương do triều đình cấp để phát tài. Một cuộc chiến nổ ra là bao nhiêu người phát tài, ai cũng ngóng trông, vậy mà Vân Sơ nhận lệnh xuất chinh, đá tất cả những người hưởng lợi từ chiến tranh sang bên.

Hành vi ăn mảnh này của y tất nhiên khiến số đông bất mãn níu chân y, gây khó dễ cho y.

Vân Sơ hẳn không lạ gì hành vi của mình gây căm phẫn thế nào, nên y khôn tin người khác là đương nhiên, loại chuyện này mọi người cần hiểu thôi, nói ra thì kém tầm quá.

Có điều như thế thì nhiệm vụ giám sát của Lý Nguyên Sách không hoàn thành, hắn chưa mật tấu được điều gì giá trị cho hoàng đế, trong lòng bực tức:" Trường An đã giàu có như thế rồi, sao y không có người khác cơ hội chứ?"

"Một kẻ không hiểu cách đối nhân xử thế, gây thù chuốc oán khắp nơi như vậy. Thực sự không hiểu nổi y leo lên được vị trí này bằng cách nào."

"Bằng vào bản lĩnh hơn người, bằng vào công lao thực tế, bằng vào tòa thành Trường An giàu có." Lý Nguyên Sách cảm thán:" Nói ra mỗ hâm mộ cách sống của đại soái lắm, chẳng cần nhìn mặt một ai, nhưng mỗ không làm được."

Lý Nguyên Sách lắc đầu:" Gây thù chuốc oán khắp nơi, y chẳng thể lâu dài được."

Khương Hiệp nhìn Lý Nguyên Sách một cái rồi quay ngoắt đi, không buồn nói thêm gì với hắn nữa.
Bình Luận (0)
Comment