Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1490 - Q7 - Chương 016: Người Thục, Rất Khác Biệt.

Q7 - Chương 016: Người Thục, rất khác biệt. Q7 - Chương 016: Người Thục, rất khác biệt.Q7 - Chương 016: Người Thục, rất khác biệt.

Trong lều của Vân Sơ, trừ Trương Đông Hải ra thì toàn bộ là các đại chưởng quầy từ Trường An tới, người của sở giao dịch Trường An không ít, không khí vì thế không quá mức gò bó.

"Hoắc Thành, ngươi trực tiếp tiếp quản sở giao dịch Thành Đô, có làm được không?" Vân Sơ điểm danh:

Nhị chưởng quầy Hoắc Thành nhìn qua chưởng quầy Bình Lang tư cách lão thành hơn hắn, song hắn là người tính cách sảng khoái, vỗ ngực:" Huyện tôn yên tâm, không có vấn đề gì."

Vân Sơ dặn dò:" Tốt nhất là không có vấn đề gì, ta muốn nhân lần tiến quân tây nam này, gây dựng lại sở giao dịch Thành Đô, muốn toàn bộ hàng hòa Ba, Thục phải đi qua kênh của sở giao dịch."

"Đó chỉ là bước đầu, nhiệm vụ của sở giao dịch Thành Đô là lũng đoạn toàn bộ giao dịch lớn của đất Thục với tây nam. Chuyện này ảnh hưởng toàn bộ chiến lược lớn an định tây nam, không được phép có chút sai sót nào."

Hoắc Thành gật đầu:" Thương đạo trong Thục có ba cái, một là nối với Trường An, một là men theo Trường Giang, còn lại là giao dịch với người Thổ Phồn."

"Cái đầu thì đã nắm trong tay chúng ta, hai cái sau thì hiện không cách nào mở rộng, thực tế làm chủ một khống chế được ba. Vì thế thuộc hạ cho rằng chỉ cần phía Trường An can thiệp một cách dứt khoát, thêm vào hùng phong của huyện tôn, lấy được không khó."

Vân Sơ thấy hắn ý thức được vấn đề thì hài lòng:" Không cần thiết nói chuyện tử tế với chúng, nói một lần là đủ, không nghe ta sẽ sai thân binh can dự."

Hắc Thành lo lắng:" Chúng ta thô bạo xâm nhập vào Thục như vậy liệu có gây bất lợi cho đại soái?"

Vân Sơ lắc đầu:" Chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền, không dây dưa tới vấn đề khác thì ngươi cứ thẳng tay mà làm, cơ bản sẽ không có chuyện gì hết, không phải nể mặt ai."

"Đi chấp hành đi, ta chỉ cho ngươi nửa tháng thôi, đợi đại quân tiến vào Thành Đô, chính là lúc thương cổ Ba, Thục, Trường An xé nhỏ tiến vào tây nam."

Đoàn thương cổ tới trước đã nắm rõ tình hình, báo cáo không ít chuyện, cục diện trong Thục còn tệ hơn Vân Sơ nghĩa.

Mảnh đất này từ thời Tân đã được gộp vào Quan Trung, nhưng thói quen sinh hoạt, tập tục tập quán thì vẫn khác biệt với Quan Trung, Trung Nguyên.

Sự khác biệt này không phải ở vẻ bề ngoài, mà khác biệt từ sự thừa nhận về gốc rễ.

Người Thục không cho rằng mình có nguồn cội là Hoàng Đế, Viêm Đế mà là từ Nhân Hoàng Thị.

Sau Bàn Cổ, Tam Hoàng là ba vị thần linh sớm nhất, Thiên Hoàng Thị là cha của Địa Hoàng Thị, tổ phụ của Nhân Hoàng Thị.

Nhân Hoàng Thị cũng chính là thủy tổ của bách tính đất Thục.

Qua đó có thể thấy nguyên do người Thục không nhận mình là cùng nguồn cội với người Quan Trung, Trung Nguyên, bởi vì tổ tiên của bọn họ có nguồn gốc còn xa xôi hơn cả hai vị Viêm Hoàng.

Hơn nữa đất Thục có thể xưng là kho báu của đất trời, người tài xuất hiện lớp lớp, bốn bề có núi cao hiểm trở xung quanh che chắn, bởi thế thường có người nói - Đốt chảy bảy trăm dặm Kiếm Các, đất Thục tự thành đất trời riêng.

Chính vì câu nói này thủ tướng Kiếm Môn Quan không còn thuộc về đất Thục mà là thân tín do đích thân hoàng đế ra lệnh.

Diêu Hồng sở sĩ dùng cách chấp pháp kiểu câu cá hại chết không ít quan viên đất Thục, hơn nữa lại còn chẳng sao cả, mục đích là cắt đứt hoàn toàn bản thân với bất kỳ sự liên quan nào ở đất Thục.

Từ thời Tần tới nay, Thục đã thành một phần bản đồ không thể thiếu của vương triều Trung Nguyên, càng là mảnh đất có thể hoàn thành đế nghiệp.

Tần có Thục mà đánh bại sáu nước, thống nhất thiên hạ. Hán có Thục làm cơ nghiệp nên Lưu Bang trăm bại vẫn tái chiến, một trận Cai Hạ chiến thắng mà bình định thiên hạ.

Thục Hán Lưu Bị chiếm cứ đất thục mà tam phân thiên hạ với Tào Ngụy, Tôn Ngô.

Cũng vì có những ví dụ kể trên, các triều đại khi đội diện với đất Thục đều có sự cảnh giác rất cao, tuyệt đối không cho người Thục cơ hội lớn mạnh. Thêm vào đất Thục quanh năm mưa thuận gió hòa, tài nguyên phong phú, hưởng lạc thành thói, cuối cùng khiến đất Thục xuất hiện toàn vương hầu phế vật.

Đường hoàng Lý Thế Dân sau khi xưng đế Trường An thì chuyện đầu tiên là phái Lý Hiếu Cung kinh lược Ba Thục, Lý Hiếu Cung mang theo thư Lý Uyên vào Thục, dùng 96 ngày, lấy được hơn ba mươi sáu châu đất Thục không tốn chút công sức nào.

Từ đó trở đi Đại Đường yêu cầu thuế má với Thục nghiêm ngặt nhất, quãng thời gian khai quốc gần như liên tục rút máu đất Thục để khôi phục vết thương đại chiến chư hầu gây ra cho Quan Trung, Trung Nguyên.

Bởi vậy mà dù Thục dù mưa thuận gió hòa, năm nào cũng bội thu vẫn nghèo khó.

Chuyện này nếu chỉ là hiện tượng nhất thời còn được, để lâu người Thục tất nhiên không cam lòng, Lý Trị tuy đã mù một mắt nhưng lòng hắn vẫn sáng, cho nên mới phái Vân Sơ vào Xuyên.

Đây thực sự là một tính toán từ nhiều phương diện.

Tháng hai năm Trinh Quan thứ hai mươi mốt, thái tông hoàng đế vốn định lần nữa thân chinh Cao Câu Ly, nhưng sau khi hết thảy chuẩn bị xong xuôi, ông không may lần nữa tái phát phong tật. Lần phát bệnh này hành hạ thái tông hoàng đế từ tháng hai tới tận tháng 11.

Bị bệnh nằm giường thái tông hoàng đế không thể không lo lắng tới chuyện hậu sự, vì thế tháng 6 năm Trinh Quan thứ hai mươi mốt, ông hạ lệnh Úy Trì Cung làm truất trí đại sử Kiếm Nam Đạo, chỉnh đốn đất Thục.

Tám họ Trình, Diêu, Quách, Thạch, Trương, Quý, Lý, Triệu bị Úy Trì Cung tắm máu.

Do đại tướng trong Thục làm hỏng chuyện chinh phạt tây nam, khiến Lý Trị lửa giận ngùn ngụt, thấy phải lần nữa chỉnh đốn nơi này. Nên phái Vân Sơ tới Thục danh nghĩa là bình định tây nam, thực tế cũng gánh sứ mệnh giống Úy Trì Cung.

Chỉ có điều Vân Sơ khuyên can Lý Trị, y không muốn giết người, y chỉ muốn để Quan Trung, Trung Nguyên lũng đoạn tài phú trong Thục, tránh Thục có chút tiền là hơi chút muốn thiêu cháy bảy trăm dặm Kiếm Cát.

Còn về loạn tây nam, người không hiểu tình hình thấy chuyện này to tát, theo Vân Sơ, không có người Thổ Phồn hỗ trợ, Nam Chiếu nói thẳng ra với Đại Đường bây giờ chỉ là mụn ghẻ ngoài da mà thôi, chẳng lý gì lần trước phái ba vị đô úy xuất chiến, lần này lại phái một đại tướng quân đi.

Trong Thục cũng có sở giao dịch, nhưng sau sự sụp đổ của sở giao dịch Trường An, bọn họ cũng đi xuống. Giống Trường An, ở Thục không thiếu quyền quý ghét hình thực giao dịch mới phá vỡ lũng đoạn của họ, muốn thừa cơ đuổi sở giao dịch khỏi Thục.

Có điều bọn chúng trước sợ sói, sau sợ hổ nên ý kiến không thống nhất, hành sự lề mề, khiến sở giao dịch Thành Đô tuy sa sút, nhưng còn chưa đổ vỡ hoàn toàn, giờ Vân Sơ vào Thục, bọn chúng không còn cơ hội nữa.

(*) Nói Vân Sơ là Nhị Bách Ngũ không sai đâu, nếu bảo y là ê Sơ, mày đi giết thằng A trong Thục cho tau, Sơ chưa chắc giết người đó. Nhưng nếu bảo Sơ, ê Sơ mày đi bình đình đất Thục cho tau, thì 90% thằng A, B, C, D sẽ chết ráo. )

(**) Văn minh đất Thục không có chút ghi chép nào trước thời quân Tần tiến vào, nhưng với phát hiện vài năm gần đây ở Tam Tinh Đôi đã chứng minh, có một nền văn minh tồn tại ở nơi này sớm hơn Trung Nguyên - Hoàng Hà cả nghìn năm mà chưa từng được ghi chép lại, thế nên truyền thuyết người Thục có tổ tiên xa hơn Viêm Hoàng có thể xác nhận.

Theo mình các truyên thuyết hoang đường tới mấy cũng có lẩn khuất lịch sử đâu đó, dù sao mấy nghìn năm trước, các cụ đâu viết tiểu thuyết mạng mà bịa linh tinh.
Bình Luận (0)
Comment