Q7 - Chương 017: Vị trí này chỉ có được và mất.
Q7 - Chương 017: Vị trí này chỉ có được và mất.Q7 - Chương 017: Vị trí này chỉ có được và mất.
Mưa liên miên, mưa không lớn, cả ngày cứ rả rích như tiếng than thở, mưa làm mọi thứ ướt sượt, đại quân nghỉ ngơi năm ngày rồi, Vân Sơ vẫn không hề có ý nhổ trại tới Thành Đô, suốt năm ngày chẳng có mệnh lệnh nào đưa ra, quân sĩ hết ăn rồi lại ngủ.
Điều này khiến trưởng sử hành quân Lý Nguyên Sách hết sức sốt ruột.
Hắn rất muốn nhanh chóng tái hiện công tích chín sáu ngày bình định đất Thục của cha hắn Lý Hiếu Cung, thế mà Vân Sơ lại lần nữa lê mà lề mề không hiểu binh quý thần tốc, thế này chẳng phải khiến đám gian tặc có thêm thời gian chuẩn bị à?
Bất mãn đã thai nghén suốt từ lúc bắt đầu hành quân, Lý Nguyên Sách không biết đã dâng bao nhiêu mật tấu cho hoàng đế, đến giờ vẫn không có trả lời.
Ngược lại Vân Sơ cứ mười lăm ngày lại nhận được ý chỉ từ Lạc Dương, khiến Lý Nguyên Sách sinh ra cả oán hận với hoàng đế.
Vân Sơ đang ăn lẩu.
Mỗi trận mưa thu là một đợt lạnh, mưa liền năm ngày trời đã có dấu hiệu chuyển đông, vất vả tới đất Thục mà không ăn một nồi lẩu đỏ chót, Vân Sơ thấy có lỗi với bản thân.
Nguyên liệu do chính Vân Sơ chuẩn bị, cho nên người có tư cách ăn nồi lẩu này chỉ có Trương Đông Hải và mấy đứa đệ tử.
Suốt chặng đường hành quân Vân Sơ coi đám Vân Cẩn như binh sĩ bình thường, không đặc biệt ưu đãi gì. Thậm chí trừ Lý Tư hay chạy tới lều soái của y ra, Vân Sơ còn chẳng gặp đám Vân Cẩn, đây mới là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.
Vân Cẩn là đứa cực kỳ biết ăn, dùng đũa gắp gân trâu nhúng vào nồi lẩu vài cái, cho vào bát Lý Tư cực kỳ giỏi ăn. Lý Tư chỉ cắm cúi ăn, thi thoảng dừng lại để lau nước mắt nước mũi, không nhận ra chẳng biết từ bao giờ luôn là nàng chăm sóc đứa đệ đệ này, giờ dân chuyển ngược lại.
Trương Đông Hải cùng Vân Sơ ăn một nồi, hắn không ăn được cay, nhưng đây là nồi lẩu do đích thân đại soái nấu, hắn không ăn không được. Vân Sơ thấy Trương Đông Hải nước mắt nước mũi ròng ròng, rất ảnh hưởng tới khẩu vị sai hộ vệ mang tới cho hắn một bát nước sạch, để hắn rửa thức ăn bớt cay rồi ăn.
"Khà khà, hương thơm ngào ngạt ... Khụ khụ khụ, thương cho mạt tướng không hưởng thụ nổi." Môi Trương Đông Hải sưng vù như ong đốt, vừa ăn vừa xuýt xoa:
Vân Sơ bực mình, mời ăn cứ như hành hình hắn:" Không ăn được thì đừng ăn nữa."
Trương Đông Hải được giải thoát, không dám ảnh hưởng tới nhã hứng của đại soái nữa, chắp tay rời đi.
Thế là trong lều soái không còn người ngoài nữa, Ôn Hoan và Địch Quang Tự sớm chịu hết nổi màn phát cơm chó vô trách nhiệm của Vân Cẩn cùng Lý Tư, ôm bát chạy sang ăn cùng với Vân Sơ.
Vân Sơ đổ nửa đĩa thịt trâu vào nồi lầu, trong lúc đợi thịt chín hỏi Ôn Hoan:" Sao lại biến thành bộ dạng gấu khoang thế này?"
Ôn Hoan vì ăn tới toát mồ hôi nên cởi ngoại y ra, để lộ thân thể chỗ đen chỗ trắng:" Đệ tử trong lúc hành quân chỉ để ý che mặt, trời quá nóng, khó tránh khỏi có lúc cời trần, cứ đi mãi liên thành bộ dạng này."
"Trông cũng không tệ, khỏe khoắn lắm." Vân Sơ cười nói:" Xem như trải qua một lần khổ cực rồi, lần này không đứa nào mắc bệnh giữa đường, chứng tỏ thường ngày chịu khó luyện tập, rất tốt."
Ôn Hoan ở trước mặt Vân Sơ luôn rất thoải mái, làu bàu:" Một lần thôi ạ, nếm thử tư vị chịu khổ là gì cho biết, chứ đệ tử không muốn chịu khổ."
Vân Sơ thấy thịt trâu đã chín thì vớt cho Ôn Hoan, Địch Quang Tự mỗi đứa một bát, tự mình gắp một miếng thong thả ăn, thịt trâu vàng trong Thục vừa mềm vừa ngọt.
Vân Cẩn thấy tốc độ ăn của Lý Tư đã chậm lại, vừa xâu thịt vừa hỏi phụ thân:" A gia có vẻ không muốn tốn nhiều tinh lực ở phía tây nam phải không? Thời gian qua a gia không làm gì cả."
Vân Sơ uống một ngụm rượu rồi gật nhẹ:" Ừ, trọng điểm không ở tây nam." Lý Thừa Tu đợi cuộc nói chuyện này lâu rồi:" Sư phụ sao không lấy binh mã khai cuộc ở tây nam mà lại dùng thương mại? Nếu không có quân đội áp trận, sợ là thương cổ sẽ gặp nguy."
Vân Sơ đặt bát xuống:" Nam Chiếu có bát bộ, dưới bát bộ có chín hang ba mươi sáu động, dưới ba sáu động lại có vô số thôn trại, số thôn trại này phân bố khắp rừng núi bao la. Với uy Đại Đường còn không khiến Sơn Đông, Hà Bắc khuất phục, ngươi nghĩ man tộc có nghe lời cái gọi là động chủ, động chủ liệu có bát bộ không?”
"Những thôn trại kia mỗi cái đều có thần linh của mình, có vu bà của mình, có trại chủ của mình, ngươi cho rằng tên Thịnh La Bì tự xưng là chủ nhân Nam Chiếu thực sự ra lệnh cho mỗi thôn trại sao?"
"Nếu Thịnh La Bì làm được điều ấy thì ta sớm kiến nghị triều đình giao hảo với hắn, gả cho hắn vài công chúa rồi."
Lý Tư nghe vậy ngúng nguẩy giận dỗi:" A gia không thấy công chúa đáng thương sao?"
"So với tính mạng hàng vạn tướng sĩ, vài công chúa có là gì.' Vân Sơ khit mũi kệ Lý Tư hờn giận, trách nhiệm dỗ dành đứa bé này không phải của y nữa rồi:
Quả nhiên Vân Cẩn ngồi thẳng dậy:" A gia, trách nhiệm của nam nhân sao lại đổ lên đầu nữ nhân được, trước kia a gia rất ghét chuyện đem công chúa đi hòa thân, sao bây giờ lại thay đổi?"
Vân Sơ đánh vào tay Ôn Hoan đang lợi dụng cơ hội lấy trộm rượu, uống một hơi hết sạch:" Nhi tử, ở vị trí này của ta nhìn thứ gì trên đó cũng đều viết được hoặc mất, sau đó đem lên cán cân, được lớn hơn mất thì quyết đoán chọn được bỏ mất, bất kể là chữ mất đó viết trên thứ gì."
Vân Cẩn cương quyết nói:" Như vậy không được, nếu chữ lợi viết trên lợn, chữ mất viết trên người, chúng ta cũng nên bỏ lợi mà giữ mất."
Vân Sơ cười ha hả:" Dù sao thực tế là vậy đấy, con thích nghe thì nghe, không thích thì thôi."
Ôn Hoan sán tới gần cười nịnh:" Sư phụ, đệ tử nghe, cho đệ tử ngụm rượu nhé." Vân Sơ hiền hòa xoa đầu Ôn Nhu sau đó nhả một chữ:" Cút!"
Đến tận ngày thứ bảy khi trời trút hết lượng nước tích trữ bao lâu, mặt trời mới ló rạng, đại quân rốt cuộc cũng lên nhổ trại lên đường, lần này là tiến thẳng tới Thành Đô.
Đại quân vừa có hành động một cái, trên quan đạo tức thì có không ít ky sĩ phóng thật nhanh, đưa tin tức cho những cái mông đứng ngồi không yên bao ngày.