Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1492 - Q7 - Chương 018: Trống Rung Mưa Xuống. (1)

Q7 - Chương 018: Trống rung mưa xuống. (1) Q7 - Chương 018: Trống rung mưa xuống. (1)Q7 - Chương 018: Trống rung mưa xuống. (1)

Khi xây thành thường có hai yếu tố đặt lên xem xét đầu tiên, hoặc là ở nơi có địa thế hiểm yếu, hoặc là phải thuận lợi về giao thông, chỉ có Thành Đô là khác biệt, tòa thành này xây dựng ở mảnh đất trũng của vùng đồng bằng nhiều sông ngòi đầm lấy, quanh năm lại ẩm ướt mưa nhiều, lũ lụt quanh năm, làm gì cũng không thích hợp.

Để biến nơi này thành chỗ con người sống được, vô số công sức đã đổ vào đây, công lao lớn nhất là cha con Lý Băng đã xây dựng lên Đô Giang Yển, giải quyết vấn đề lũ lụt, tươi tiêu, và giao thông cho Thành Đô, biến nơi này từ khu vực không thể sống nổi thành Thiên phủ chi quốc.

Từ khi Vân Sơ tới Thành Đô, bầu trời Thành Đô chưa bao giờ trong xanh.

Không có mưa, nhưng bầu trời luôn luôn mang một cái màu xám xịt, đưa tay ra, cảm tưởng chạm vào được hơi nước trong không khí, số nước này rõ ràng đã tích tới nặng trĩu rồi vẫn cứng đầu giữ trong không khí, chẳng chịu hóa thành mưa rơi xuống.

Tường thành Thành Đô làm bằng đất nện, nhưng khác với loại đất nện màu vàng đất ở Trường An, đất nện nơi này ban ngày có màu đỏ thẫm rất khó coi, chỉ có tử tù chuẩn bị đem hành hình mới mặc áo có màu này.

Vân Sơ chưa đặt chân vào thành, việc đầu tiên khi tới đây y ra lệnh dựng một đài hành hình, một ngày đã xây xong, y cho mời toàn bộ quan viên Thành Đô tới dự lễ.

Lúc này Vân Sơ ngồi dưới một cái lán, cách chỗ y chừng trăm mét dựng đài cao, trên đài là năm mươi sáu tội nhân đang quỳ đợi hành hình, một đám quan viên Thành Đô ngồi ở những cái lán xung quanh, không khí kìm nén ngột ngạt không khác gì thời tiết Thành Đô lúc này.

Tám nghìn thiết giáp binh thảm bại trong tay man tộc tây nam, chuyện này làm quan viên đất Thục sớm hổ thẹn không biết giấu mặt vào đâu. Chiếu chỉ tới sớm hơn Vân Sơ một bước đã ra lệnh, Nhung Châu tư mã Chương Cừu Hiếu Phương tuy huyết chiến mà chết, nhưng thê nhi hắn khó thoát khỏi cái chết, chém cả nhà.

Mi Châu tư mã Hà Nhữ Đạo cứu viện bất lực, Hà Nhữ Đạo và ba nhi tử, chéml Tuấn Châu tư mã Lưu Hán Nguyên lâm trận rút lui, Lưu Hán Nguyên và hai nhỉ tử, chém!

Thêm vào chiết trùng đô úy, giáo úy của ba quân, Thành Đô đô đốc Dương Văn Hoa tổng cộng giao cho Vân Sơ năm mươi sáu người bị hoàng đế lệnh xử tử, không ai cứu được.

Hoàng đế muốn Vân Sơ dùng những người này tế cờ.

Vân Sơ tay phải chống cằm nhìn số tội tù chuẩn bị đem xử tử:" Chưa từng nghe nói chuyện đại tướng chiến tử mà lại chém gia quyến, là kẻ nào dâng tấu lên hoàng đế?"

Dương Văn Hoa đứng bên mặt trơ trơ như đá nói:" Bại binh nhục quốc, giết để cảnh cáo."

"Giết những người này chỉ tăng thêm chiến công cho Thịnh La Bì mà thôi." Vân Sơ thong thả đứng dậy đi tới đài cao, đám người đợi hành hình có nam nữ lớn bé, tất cả cúi gằm mặt, chẳng ai có phản ứng gì cả, có vẻ không hi vọng gì nữa, y hỏi trưởng tử mười tám tuổi của Chương Cừu Hiếu Phương:" Ngươi thấy cha ngươi đã tận lực chưa?”

Chương Cừu Hiền Lương ngẩng đầu lên, quật cường nói:" Nghe nói thi hài của gia phụ bị man nhân ăn hết, man nhân không ăn thịt người, nếu không cực hận gia phụ, sao có hành vi tàn ác đó được? Đương nhiên gia phụ đã tận lực rồi."

Vân Sơ không có phản ứng gì, tiếp tục đi tới trước mặt Mi Châu tư mã Hà Nhữ Đạo:" Ngươi thấy Chương Cừu Hiếu Phương đã dốc toàn lực chưa?"

Hà Nhữ Đạo tóc tai xõa xượi, cười mấy tiếng thê thảm:" Tội tướng bị động chủ động Ngân Phong Ma Lai A Khúc thống lĩnh bảy nghìn người cầm chân ở Lộc Xuyên. Lộc Xuyên cách Tống Giang Xuyên có hai dặm, tội tướng liều mình quyết chiến, bên kia Chương Cừu Hiếu Phương cũng chiến đấu không ngơi nghỉ. Ngày đầu tiên còn nghe thấy tiếng đạn thuốc nổ phía Tống Giang Xuyên truyền tới, ngày thứ hai không nghe thấy nữa, sau Ma Lai A Khúc mang đầu Chương Cừu Hiếu Phương tới trước trận, tội tướng biết không cứu được nữa, nên rút lui trước, tìm cơ hội tái chiến."

Vân Sơ cũng không bình luận gì tới trước mặt một lữ soái:" Ngươi đốc chiến ở tiền quân, toàn bộ tướng sĩ trong lữ đã chết, sao mỗi ngươi còn sống?"

Sắp bị chặt đầu rồi, lữ soái đó hờ hững đáp:" Ông trời không nhận!"

Vân Sơ sai đao phủ kéo áo tù của hắn, nhìn vết thương kinh khủng trước ngực còn chưa lành, gật gù:" Coi như tác chiến dũng mãnh."

Tiếp đó chỉ những đô úy, giáo úy, đoàn trưởng, lữ soái còn lại, kéo áo ra, phàm là ai có vết thương chưa lành thì đưa sang bên, còn ai trên người không có vết thương, hoặc thương tích không đáng kể thì giữ lại trên đài.

Hành vi kỳ lạ này của Vân Sơ khiến đám quan viên Thành Đô xì xâm không thôi, Dương Văn Hoa không nhịn được rời chỗ tới đài hành hình.

Cuối cùng Vân Sơ đi tới trước mặt Tuấn Châu tư mã Lưu Hán Nguyên:" Ngươi là kẻ đáng giết nhất, nói một lý do khiến ta không giết ngươi đi."

Lưu Hán Nguyên đờ đẫn ngẩng đầu lên rồi lại cúi gục mặt xuống, có điều đầu hắn ta vừa vặn nhìn thấy chân trái Vân Sơ đứng theo tư thế hết sức không bình thường thì ngẩn người. Tiếp đó mắt hắn nhìn theo hướng mũi bàn chân Vân Sơ, liền thấy Thành Đô đô đốc Dương Văn Hoa ở dưới đài.

Có lẽ là trước khi chết trí tuệ đột nhiên bộc phát, hắn không chút suy nghĩ rướn cổ gào lên như có oan khuất tày trời:" Đại soái, tội thần oan uổng quá."

Vân Sơ lạnh lùng hỏi:" Oan thế nào, ai hàm oan cho ngươi?"

Lưu Hán Nguyên nói càng lớn:" Khởi bẩm đại soái, tội thần vốn là một thôi quan, chức trách là giúp thiên tử chăn dân. Dương Văn Hoa rõ ràng biết tội thần không hiểu chuyện quân, vì tiền nhiệm tư mã Dương Văn Du không chịu được khổ chiến trong rừng núi, nên mới triệu bào đệ về, ép thôi quan nhỏ xíu tội thần làm tư mã. Hôm trước bổ nhiệm, hôm sau đã đẩy tội thần tới Đăng Xuyên nhậm chức."

"Đại soái, tội thân oan quá mà, tội thần vừa mới vội vàng tới Đăng Xuyên thì động chủ động Vọng Giang là Man Long dẫn mười sáu động chủ đánh tới."

"Tội thần chỉ huy tác chiến, nhưng tướng sĩ thấy man nhân khắp nơi, ai nấy sợ hãi, tội thần hết cách hạ lệnh rút lui. Nào ngờ man nhân truy sát quá gấp, lại có man nhân chặn đường, thế là quân đại loạn. Không phải tội thân tham sống sợ chết, mà tội thần bỏ chạy để giữ mạng đợi đại soái tới vạch trần chuyện phạm pháp của Dương Văn Hoa."

Dương Văn Hoa mặt tái mét ở dưới đài nói lớn:" Đại soái, chỉ là thứ tội nhân cắn càn trước khi chết, lời đó không thể tin."

Vân Sơ tiếp tục hỏi:" Hắn phạm tội gì?"

Lưu Hán Nguyên dùng hết sức hét lên:" Dối trên lừa dưới, bớt xén quân lương, đoạt công tướng sĩ, chiếm ruộng đất, cướp đoạt dân phụ, thả quân cướp bóc. Ba thương đội của Thịnh La Bì bộ bị Dương Văn Hoa cướp bóc, trong đó một thương đội là của trưởng tử Thịnh La Bì .. Có thể nói cái họa tây nam là do Dương Văn Hoa gây ra."

Dương Văn Hoa quát át đi:" Nói xằng nói bậy."
Bình Luận (0)
Comment