Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1493 - Q7 - Chương 019: Trống Rung Mưa Xuống. (2)

Q7 - Chương 019: Trống rung mưa xuống. (2) Q7 - Chương 019: Trống rung mưa xuống. (2)Q7 - Chương 019: Trống rung mưa xuống. (2)

Lưu Hán Nguyên xoay người xung quanh la hét:" Chuyện này ở Thành Đô không ai không biết, mọi người nói đi, có phải thế không?"

Đa phần tội tù chưa hiểu tình hình ra sao, nghe ông ta la hét chỉ ngẩng đầu lên một cái, có lẽ cũng coi Lưu Hán Nguyên điên rồi, ý chỉ đã ban xuống, nói gì cũng vô ích thôi.

Lưu Hán Nguyên vẫn hét:" Mọi người đừng sợ, chúng ta cùng nhau tố cáo hắn, để đại soái báo lên hoàng đế, biết được được sự thực, tránh bị gian nhân che mắt. Dương Văn Hoa một tay che trời...

Dương Văn Hoa không nhịn được nữa vội vàng chạy lên đài đá ngã Lưu Hán Nguyên, không cho ông ta kích động đám đông, gấp giọng nói với Vân Sơ:" Đại soái, sắp tới giờ ngọ rồi, xin đại soái ra lệnh xử tử phạm nhân tại chỗ, nếu không lỡ thời gian."

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám như chì, lắc đầu:" Có giết người vào giờ ngọ hay không không quan trọng, chỉ cần dưới đao của bản soái không có oan hồn, cho dù quá giờ ngọ mới giết thì hôn phách của họ cũng không dám tới tìm bản soái kiếm chuyện."

Dương Văn Hoa túa mồ hôi, hạ thấp giọng xuống:" Mời đại soái lập tức hành hình, hạ quan còn có tình hình muốn bẩm báo."

Vân Sơ cười khà khà:" Ngươi định dùng bao nhiêu tiền bịt miệng ta đây?"

Dương Văn Hoa không ngờ Vân Sơ trắng trợn như thế, song mừng thầm, chẳng qua chỉ là tiền thôi, thế thì dễ, hắn giơ hai ngón tay lên.

Vân Sơ sáng mắt:" Hai trăm vạn quan à?”"

Dương Văn Hoa mặt vàng như nghệ, tên này điên sao, ai mà có nổi số tiên đó.

"Ừm, nếu ngươi có thể bỏ ra 200 vạn quan, bản soái có thể dâng thư lên bệ hạ, bất kể ngươi phạm vào tội lớn cỡ nào thì cũng xóa bỏ." "Hai mươi vạn quan, xin đại soái khai ân."

Vân Sơ thất vọng ra mặt:" Dương thị đất Thục là công hầu nhiều đời, vào thời Tây Tấn, huynh đệ Dương bá hầu giàu nức tiếng thiên hạ, mấy trăm năm tích lũy, vậy mà chỉ vẻn vẻn 200 vạn quan cũng không lấy ra được à?"

Dương Văn Hoa nhìn Vân Sơ với đôi mắt thù hận độc địa, mua chuộc không được chuyển sang đe dọa:" Đại soái quyền khuynh tây nam, mạt tướng cũng chẳng phải là hạng không có gốc rễ, đất Thục tình hình phức tạp, nếu đại soái không có quan viên đương địa hỗ trợ, e một bước khó đi."

Vân Sơ cười thoải mái:" Năm Trinh Quan thứ mười một, Úy Trì Cung diệt tám họ đất Thục là Trình, Diêu, Quách, Thạch, Trương, Quý, Lý, Triệu, sao Dương thị ngươi lại thoát nhỉ?"

Dương Văn Hoa nghe Vân Sơ nói như thế, chẳng biết là nghĩ tới chuyện đáng sợ gì, người nhữn cả ra ngã xuống đất, liên tục dập đầu:" Xin bệ hạ thương xót, xin bệ hạ thương xót."

Vân Sơ gọi Trương Đông Hải tới, lệnh:" Đem huynh đệ Dương Văn Hoa, Dương Văn Du cùng đám người lâm trận bỏ chạy chém tế cờ, tội nhân còn lại đánh tám mươi trượng cảnh cáo."

"Kết quả xử lý bẩm báo rõ ràng với bệ hạ."

Quan viên Thành Đô xốn xung quanh sững sờ, không ai nghĩ tới chuyện diễn biến thành như thế, vốn chỉ là chuyện mang tính hình thức lại phát sinh biến cố cỡ này.

Trương Đông Hải khẽ run một cái, hắn không biết Vân Sơ kháng chỉ sẽ nhận hậu quả gì, phải ăn nói ra sao với hoàng đế, nhưng hắn biết rõ lúc này mình kháng lệnh là mất đầu, vội "vâng" một tiếng, không cả lau mồ hôi đã quát quân tốt đi làm việc.

Vân Sơ thong thả rời đại cao, để lại tiếng gào khóc lẫn tạ ơn của đám tội nhân vừa thoát chết. Y trở về chỗ ngồi của mình, nói với Thành Đô doãn Quách Tử Bình đang run bần bật không kiêm chế được:" Bệ hạ bị giai nhân che mắt, cho nên đưa ra ý chỉ đó, chúng ta là thần tử tất nhiên có trách nhiệm giúp bệ hạ tránh sai lâm, chuyện này các ngươi không cần lo, bản soái ắt có tấu lên bệ hạ." "Thế nào, Quách lệnh doãn sắc mặt không tốt, có phải thấy bản soái làm việc quá sơ sài không?”

"Không, không, không ạ." Hai hàm răng Quách Tử Bình va vào nhau cồm cộp, líu cả lưỡi:" Tốt, tốt ạ, đại soái sát phạt quyết đoán ... Hạ, hạ quan không bằng."

Mặt Vân Sơ thoáng cái sa sầm, thấp giọng nói:" Sở giao dịch Thành Đô tới nay vẫn chưa thể vận hành trở lại, đều do đám người các ngươi giở trò đằng sau mà ra chứ gì?

"Năm xưa Ngạc quốc công vào Thục thanh trừng Quách thị ngươi chưa đủ sạch sẽ rồi, dám tự đại như thế, muốn bị thanh trừng lần nữa phải không?"

Vừa nói Vân Sơ vừa nhìn qua đám quan viên đất Thục xung quanh, không ngờ có bảy tám người ở gần nghe thấy những lời này sợ hãi quá độ ngã lăn ra ngất xỉu.

Hiện Vân Sơ đóng năm vạn quân ở Thất Tinh Kiều phía tây Thành Đô, phong tỏa tuyến đường giao thông trọng yếu nhất, chỉ cần y nảy ý giết người, đừng hòng có kẻ nào thoát.

Quách Tử Bình tuy sợ, còn chưa ngu, lắp bắp nói:" Hạ, hạ quan sẽ lập tức hạ lệnh toàn lực hỗ trợ sở giao dịch Thành Đô, gây dựng lại sự phồn vinh ngày trước."

Vân Sơ thẳng thừng nói:" Bản soái không thích giết người mình, giết Dương Văn Hoa vì kẻ này quá tham lam, còn các ngươi, chỉ cần làm đúng phận sự, ủng bộ bản soái bình định tây nam, tới lúc đó chẳng những vô tội mà còn có công."

Cả đám quan viên còn ai chưa ngất xỉu luôn mồm vâng dạ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện Trương Đông Hải đã dẫn người của Bách ky ti Thành Đô đem Dương Văn Hoa trói lại, hắn rất biết làm việc, cộng thêm vào những người mới bắt và đám tội tù, vẫn gom đủ năm mươi sáu cái đầu.

Mặt nào đó mà nói, coi như lấp liếm phần nào vụ kháng chỉ.

Vân Sơ nhìn hương giờ trên bàn đã cháy hết, hẳn giờ ngọ ba khắc đã tới, ngẩng đầu nhìn trời không có chút dấu hiệu khởi sắc nào, trầm giọng quát:" Đánh trống."

Lệnh được phát ra, hai mươi tư lực sĩ tráng kiện mình trần, bắp tay cuồn cuộn đi lên một đài ba tầng, tổng cộng mười hai chiếc trống trận cực lớn xếp thành ba tầng khác nhau, mỗi chiếc trống trận nặng nề được hai tráng hán đánh, tức thì uỳnh uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh uỳnh trống trận từng hồi như tiếng sấm ... Tiếng trống như đánh vào tim mỗi quan viên Thành Đô làm ai nấy mặt mày trắng bệch, tiếng mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhanh.

Tiếng trống hòa vào không trung, chấn động không khí, hơi nước gộp lại với nhau thành giọt lớn hơn, mới đầu chỉ có vài giọt nước nhỏ xuống, đến khi ba hồi trống qua đi, mưa trút xuống ào ào, thành màn nước trắng xóa che kín đất trời.

Đao phủ đứng trong mưa, lau nước mưa che mặt, nghe thấy quan truyền lệnh hô "trảm!" Liền dùng toàn lực vung đại khảm đao lên, hét to chém xuống.
Bình Luận (0)
Comment