Q7 - Chương 020: Phong tình Thành Đô.
Q7 - Chương 020: Phong tình Thành Đô.Q7 - Chương 020: Phong tình Thành Đô.
Đúng năm mươi sáu cái đầu rụng xuống, Vân Sơ thấy mình đã hoàn thành mệnh lệnh giết người Lý Trị đưa ra rồi, phất tay với Quách Tử Bình rồi rời thành, trở vê quân doanh ở cầu Thất Tinh.
Đồng thời y cũng đưa theo Chương Cừu Hiền Lương, Hà Nhữ Đạo cùng với Lưu Hán Nguyên.
Ba người này đều thuộc thế gia quan hoạn đất Thục.
Vân Sơ có bá đạo cường đại tới mấy thì cũng là người ngoài, nếu muốn đứng vững chân ở Thành Đô thì không thể thiếu thế lực bản địa hỗ trợ.
Cứu bọn họ khỏi cái chết chắc chắn là ơn đức không thể lớn hơn, lại khiến bọn họ bán đứng Dương Văn Hoa là khiến họ chỉ còn lập trường kiên định đứng về phía Vân Sơ. Bất kể trước kia bọn họ có cùng thế gia trong Thục có kết hợp chặt chẽ thế nào, bây giờ họ chỉ có thể nấp dưới vây cánh của Vân Sơ mới có đường sống.
Sự thực thì ba người này giờ một lòng một dạ quy thuận Vân Sơ, cả nhà họ bị kéo ra pháp trường chặt đầu, đám thân bằng hảo hữu tránh xa, không ai lên tiếng nói đỡ, vì thế chẳng còn tình nghĩa được nữa.
Một đại tướng quân có thể khiến người dưới không còn lựa chọn nào là phải theo mình, hoàng đế thì càng không cần phải nói.
Quyền lực có thể khiến người ta ngay lập tức thay đổi tín ngưỡng, đó chính là chỗ mê người của nó.
Ba hồi trống rung trời đã khiến hơi nước trong không khí ở Thành Đô ngưng tụ thành mưa, chớp mắt đổ xuống, cho nên sau khi Vân Sơ xử lý Dương Văn Hoa, bầu trời xanh ngắt lộ ra, mặt trời đã lâu không thấy cũng nở nụ cười sau đám mây đen.
Kỳ quan của đại tự nhiên đã khiến thủ đoạn chấp pháp thô bạo của Vân Sơ trở thành hợp tình hợp lý - Giết tham quan, trời hửng nắng.
Có lẽ thời xa xưa Thành Đô là một cái đầm lầy, cho nên họ rất thích làm cầu, giữa hai con sông lớn chảy qua Thành Đô có tới bảy cái cầu. Nghe nói cả bảy cây cầu này do Lý Băng xây dựng, tương ứng với thất tinh trên trời, nên gọi chung là cầu Thất Tinh.
Bảy cây cầu này cũng khóa chặt quá nửa lối ra vào Thành Đô, nên Vân Sơ mới hạ lệnh thiết lập quân doanh ở khu vực này.
Đại quân bố trí giữa cầu Thất Tinh, Vân Sơ có thể khống chế chặt chẽ Thành Đô, không để cái chết đại đô đốc Dương Văn Hoa khiến trong thành hỗn loạn.
Hôm nay giết Dương Văn Hoa, cảnh cáo Quách Tử Binh, thu nạp ba quan viên bản địa, tất cả những việc này đã truyền đi thông điệp rõ ràng với quan viên thế gia Thành Đô từ trên xuống dưới, Thành Đô là của Đại Đường, không phải của các ngươi, đừng cho rằng có thể mặc sức làm sằng làm bậy ở đây.
Chuyện này xử lý xong Vân Sơ vẫn ở lại quân doanh, nhưng đám Vân Cẩn được tự do hoạt động hơn, Vân Sơ không nghiêm khắc hạn chế chúng trong quân doanh như lúc hành quân nữa.
Mưa lên tục hai ngày mới tạnh, tới ngày thứ ba Lý Tư muốn vào thành chơi, trọng điểm là tới Cẩm Quan Thành chọn một ít lụa thượng hạng cho Vân Cẩm. Thành Đô không giống Trường An, Lạc Dương, không chia thành từng phường thị nhỏ, toàn thành chu vi hai mươi dặm, tường cao bảy trượng, chia làm hai phần đông bảy dặm, tây chưa tới năm dặm.
Vừa mới vào thành, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu cảm giác mắt mình không còn đủ dùng nữa.
Đập vào mắt bọn họ đầu tiên là những nữ tử xinh đẹp ở khắp nơi, y phục hoa lệ, trang điểm xinh tươi, y phục các thiếu nữ dân tộc lại càng nhiều màu sắc sặc sỡ, tiếng cười đùa hoan lạc vang lên khắp nơi, từ đường lớn phố nhỏ, không đâu không thấy bóng hình xinh đẹp.
Nên biết tuy nữ tử Trường An cực kỳ cởi mở, nhưng trừ ngày lễ tết ra thì các nàng không tùy ý xuất hiện ở đường phố, cảnh tượng muôn hoa khoe sắc thế này chỉ thấy vào ngày lễ hội lớn hoặc ở một vài địa điểm, riêng điều này đã thấy sự thoải mái của đất Thục, cũng cho thấy câu Thục nữ đa tình chẳng hề sai. Lý Tư phát hiện chuyện này, tức thì kéo phăng rèm che mặt, hai má đỏ hây hây vì kích động, chưa gì nàng đã thích nơi này rồi.
Còn với Vân Cẩn, điều đầu tiên mà nó chú ý là hoa đăng, mặc dù không phải là ngày lễ nhưng hoa đăng treo trên cửa lớn các cửa tiệm, các ngôi nhà. Nhà cửa ở có thể chia làm hai loại, loại nhà xây bằng đất hoặc gạch sát mặt đất, một số khác thì lại xây kiểu nhà sàn, những cái cột cao chống đỡ nhà bên trên, phía dưới đám trẻ nhỏ kết thành từng đám chạy nhảy nô đùa, tiếng cười đùa hoan lạc vang lên khắp nơi, các cửa tiệm mọc như nấm, kéo dài khắp đường lớn phố nhỏ.
Đường không to như Trường An, nhà không lớn bằng Trường An, bách tính chẳng giàu có bằng, lại mang phồn vinh thanh bình đặc biệt, hoàn toàn khác với Quan Trung, Trung Nguyên.
Năm mươi sáu cái đầu treo lủng lẳng ở cổng thành có vẻ chẳng tác động gì tới Thành Đô, ít nhất với bách tính bình thường là thế.
Do ảnh hưởng của Gia Cát Vũ Hầu, nam tử đất Thục đa phần thích dùng vải quấn đầu mình thật to, không tính nữ tử dân tộc thì nữ tử Hán gia thích buộc một tấm khăn trên đầu. Có người nói đó là vì bách tính Thành Đô để tang Gia Cát Vũ Hầu, lâu dần thành một thói quen.
Huệ Lăng, Hán Chiêu Liệt miếu vốn là hoàng lăng và thái miếu của Thục Hán, thời Nam Bắc triều, có kẻ hiếu sự đem Vũ Hầu Từ xây dựng ở đây, dân dà người ta chỉ nhớ Vũ Hầu Từ mà không nhớ tới Hàn Chiêu Liệt miếu cách đó một bước chân nữa.
Khi Lý Tư đi ngang qua Vũ Hầu Từ, nàng dừng lại dẫn Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu vào trong xem.
"Vũ Hầu Từ xây dựng còn lớn hơn Chiêu Liệt Miếu (Lưu Bị), có còn chú ý đạo quân thân nữa hay không? Đây là hành vi vượt quyền." Còn chưa kịp ngắm cảnh, Lý Tư mặt hầm hầm đi ra, nàng thấy đây là chuyện không thể chấp nhận:
Ôn Hoan giọng điệu quái dị:" Tư Tư tỷ, tỷ lộ ra bản mặt hoàng gia rồi đấy."
Lý Tư kiêu ngạo nói:" Thì sao nào, ta vốn là công chúa hoàng gia mà."
"Xuất giá tòng phu, chẳng lẽ tỷ định để Vân Cẩn gả cho tỷ?" "Ta không để Mỹ Ngọc Nhi chịu sỉ nhục đó đâu. Danh nghĩ hoàng gia chỉ nghe hay thôi, chẳng thực tế bằng có Mỹ Ngọc Nhi bầu bạn cả đời."
Vân Cẩn hơi đỏ mặt, nói lảng đi:" Vũ Hầu Từ hương hỏa hưng thịnh, Chiêu Liệt Miếu hương hỏa thưa thớt, xem ra đó là lựa chọn của bách tính Thành Đô, ngươi nói sao A Hoan... A Hoanl"
Gọi hai lần không thấy Ôn Hoan trả lời, phát hiện nó đang lẻn vào Vũ Hầu Từ, vẻ mặt hết sức dâm tiện. Còn chưa kịp nói gì thì Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu cũng theo nốt, Vân Cẩn ngớ người:" Bọn họ đi đâu thế?"
Không còn ai nữa, Lý Tư ôm cánh tay Vân Cẩn hạnh phúc, quả nhiên trong lòng đệ đệ chỉ có mình nàng, cả đám kỹ tử ăn mặt lòe loẹt đi vào mà không hề biết:" Họ đi xem kỹ tử rồi."
Vân Cẩn ngạc nhiên:" A Hoan còn hiểu được, sao người thật thà như Quang Tự và Thừa Tu sao cũng đi?”
"Quang Tự tò mò, đi một mình lại xấu hổ nên mới kéo Thừa Tu đi, Thừa Tu thấy mình đang để tang làm thế không ổn, nhưng không chịu được Quang Tự lôi kéo, kỳ thực là tên nào cũng muốn đi. Nếu đệ muốn đi cùng ta đi cùng đệ." Lý Tư ôm tay Vân Cẩn, đồi ngực áp tới:
Vân Cẩn như chạm phải điện rút tay ra, xoay người chạy mất, Lý Tư cười khanh khách đuổi theo.