Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1495 - Q7 - Chương 021: Vụ Ám Sát Không Đúng Lúc. (1)

Q7 - Chương 021: Vụ ám sát không đúng lúc. (1) Q7 - Chương 021: Vụ ám sát không đúng lúc. (1)Q7 - Chương 021: Vụ ám sát không đúng lúc. (1)

Cẩm Quan Thành là xưởng quan thuộc thiếu phủ giám, gọi là thành nhưng chỉ là một đại viện cực lớn, tường cao bao quanh, tiêu chuẩn lụa trắng của Đại Đường xuất phát từ lụa trắng của Cẩm Quan Thành. Lụa trắng nơi này sản xuất ra không đánh giá theo giá trị của tơ lụa, mà là gán thẳng cho giá ba trăm tiền.

Một thếp lụa trắng giá 300 tiền, rõ ràng không phù hợp với quy luật thị trường, ở Trường An một thếp lụa trắng Cẩm quan Thành bán 3000 tiền. Sở dĩ chênh lệch gấp 10 lần vì hoàng đế không muốn bỏ nhiều tiền, chèn ép đất Thục.

Dù sao thì lụa trắng của Cẩm Quan Thành cũng phải nộp hết lên trên, nói tới bao nhiêu tiền thật vô nghĩa.

Cũng chính vì thế Vân Cẩm nhờ Lý Tư giúp nó nhập hàng, Vân Cẩm không cần làm gì, đem tới hiệu tơ lụa bán thẳng lụa trắng cũng lại gấp mười lần.

Lý Tư thân là số ít người có quyền lực lấy lụa trắng của Cẩm Quan Thành với giá 300 tiền, thế nhưng nhiều năm qua Lý Hoằng, Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán, Lý Lệnh Nguyệt kiếm không ít lợi ích từ Cẩm Quan Thành, chỉ có Lý Tư là chưa bao giờ.

Lần này Lý Tư quyết định lấy lại hết lợi ích mười mấy năm chưa dùng.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở Vân gia, tất cả chi tiêu do Vân gia bỏ ra, mặc dù trong cung có ban thưởng, tất cả được Ngu Tu Dung cất đi, đợi nàng thành thân sẽ làm hồi môn.

Lý Tư vốn chẳng để ý ban thưởng, nhưng mà gần đây sống trong Đông cung nàng mới biết đứa nhãi con như Thái Bình công chúa một năm có thể lấy 500 thếp lụa từ Cẩm Quan Thành.

Chuyện này khiến trong lòng Lý Tư rất không thoải mái.

Tội gì nàng phải tiết kiệm cho hoàng gia chứ, nên tranh thù lần này giúp Vân Cẩn, nàng muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi.

"5000 thếp lụa các loại."

Đứng ở quan sảnh của Cẩm Quan Thành, Lý Tư lạnh nhạt tung ra một con số, lang trung phụ trách Cẩm Quan Thành hai chân mềm nhữn, khụy ngay xuống đất không biết phải nói gì.

Vân Cẩn nhìn tình thế này là đoán ra vấn đề rồi, không thể nào vì chuyện này mà một lang trung lại suy sụp đến thế được, đi tới trước mặt lang trung đó:" Ta không biết có người lén dùng danh nghĩa An Định công chúa lấy tơ lụa của Cẩm Quan Tành hay không, cho nên An Định công chúa lần này tới đây mục đích là tra xem từ khi công chúa điện hạ sinh ra, rốt cuộc Cẩm Quan Thành lấy danh nghĩa công chúa bán đi bao nhiêu tơ lụa."

Lý Tư lập tức hiểu ý Vân Cẩn, đe dọa:" Nghĩ cho kỹ, một khi bị tra ra thì đây là tội đại bất kính, đủ tru di tam tộc của ngươi đấy."

Lang trung mặt cắt không ra máu, lí nhí cầu xin:" Xin điện hạ cho hạ quan chút thời gian."

Vân Cẩn thi lễ với Lý Tư:" Điện hạ có muốn tiếp tục truy cứu không?"

Lý Tư hừ mạnh:" Bỏ đi, bọn chúng sống cũng chẳng dễ dàng, ta thua thiệt một chút vậy."

Viên lang trung vạn vạn lần không ngờ An Định công chúa bỏ qua như vậy, lần nữa dập đầu hô to:" Điện hạ vạn niên."

"Ta biết ngươi muốn dùng quãng thời gian cuối năm làm dư ra một ít, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, tháng một năm sau ta muốn năm nghìn thếp lụa các màu vận chuyển tới Trường An."

Lý Tư nỏi xong lấy ba lô Vân Cẩm đeo ném lên bàn, cái ba lô có vẻ nặng lắm, phát ra tiếng động lớn. Vân Cẩn mở ba lô lấy ra mười lăm đĩnh vàng:" Đây là 1500 quan, nhớ nhập vào sổ sách."

Lang trung bị dọa một trận giờ chỉ còn biết gật đầu liên hồi, bảo sao nghe vậy.

Lý Tư nhìn cái lêu cách đó không xa hơi nước mịt mù, không biết sao lại thở dài:" Không cần 5000 thếp nữa, 3000 là được rồi, số tiền dư bản công chúa thưởng cho sào †ơ nữ."

Lang trung nhất thời không biết công chúa nói thật hay giả. Vân Cẩn hiểu tâm tư của Lý Tư, lấy đĩnh vàng trên bàn cho vào ba lô đeo lên người, chỉ bỏ lại ba đĩnh:" Thôi, cũng chẳng cần 3000 thếp nữa, ngươi chọn 300 thếp tơ lụa thượng thừa đưa tới Trường An đi."

Lang trung ù đầu, không hiểu đôi quý nhân thiếu niên này hành động kỳ lạ như thế là vì cái gì?

Lại nghe Lý Tư khẽ đọc:" Hôm qua đi vào thành, lúc về lệ đẫm khăn, người toàn thân lụa lạ, lại chẳng phải nuôi tằm."

Vân Cẩn đọc lại một lượt, tán thưởng:" Nhìn tựa đơn giản, ý nghĩa lại vô cùng, bài Tầm Phụ này dùng văn tự phổ thông nhất miêu tả ra được nỗi khổ cực ẩn chứa ở nhân gian, đúng là thơ hay.”

Lý Tư chỉ cái lán ngập trong hơi nước, nói:" Ở đó khắp nơi là nước sôi, bao nhiêu tằm phụ chỉ có mảnh vải che thân dùng đôi tay mình sao tơ trong nước. Nếu ta mà đòi 5000 thếp lụa, kẻ làm quan như ngươi chẳng làm sao cả, chỉ khổ những tằm phụ đó, không biết vì 5000 thếp lụa này mà phải trả giá lớn thế nào."

Vân Cẩn suy nghĩ một chút đặt thêm hai đĩnh vàng nữa:" Bọn ta không kiếm lợi từ tằm phụ."

Lý Tư nói với lang trung đang luống cuống chân tay:" Lấy bút bực tới đây."

Lang trung tự mình đi lấy bút mực, Lý Tư nhảy lên bàn, viết ngay bài Tằm phụ mình vừa ngâm trên bức tường chính diện của quan sảnh Cẩm Quan Thành.

Nàng chấm mực rất đậm, vung bút phóng khoáng, không ngừng có mực rời chữ từ từ nhỏ xuống, hình thành vết mực chảy như dòng lệ tuôn.

Viết xong Lý Tư thấy trong lòng hết sức khoan khoái, ném bút đi nói:" Sau này nếu phủ thái tử, phủ Ung vương, phủ Ký vương, phủ Thái Bình công chúa tới lấy lụa, đọc bài thơ này cho họ nghe."

Lang trung vội vàng quỳ xuống hô to:" Điện hạ vạn niên."

Lý Tư vốn tới để đòi nợ, lúc rời Cẩm Quan Thành thì lại tổn thất rất nhiều tiên, tâm tình xấu đi nhanh chóng. Vân Cẩn thấy không hề gì, cảnh tượng Cẩm Quan Thành hôm nay khiến Lý Tư tức cảnh sinh tình làm được bài thơ hay là đáng rồi.

Trong xe Lý Tư vươn hai tay ra ôm cổ Vân Cẩn, nhìn vào mắt nó:" Hôm nay ta đem hồi môn a gia chuẩn bị ra rồi, đau lòng chết thôi, đệ phải bồi thường ta."

Vân Cẩn thoáng cái tai nóng đỏ, người ngây ra, mặc dù từ nhỏ hai người đều thân thiết, chuyện tiếp xúc thân mật chẳng có gì lạ, nhưng từ lúc Lý Tư đi Lạc Dương một chuyến phổng phao hẳn lên, nó hình như cũng có thay đổi, lúc ở gần nàng không sao tự nhiên như trước được nữa. Lúc này đây Vân Cẩn bờ môi hồng tươi tắn phả hơi âm ẩm vào mặt, phải hơi nghiêng đầu sang bên tránh đi:" Bài, bài thơ đó là do a gia chuẩn bị cho tỷ à?"

Phản ứng của Vân Cẩn làm Lý Tư cười khanh khách:" Đương nhiên, năm xưa a gia thấy ta bộ dạng ngốc nghếch, sợ phụ hoàng mẫu hậu không thích ta, nên a gia chuyên môn chuẩn bị cho ta mấy bài thơ đơn giản dễ hiểu, để ta dùng vào lúc nguy nan."

Nói tới đó thấy bộ dạng xấu hổ của Vân Cẩn quá đáng yêu, cố tình thổi phủ một cái vào nó:" Đệ nhất định cũng có chứ gì?"

Vân Cẩn run lên, ra sức lắc đầu, chính bản thân nó chẳng biết mình đang lắc cái gì.

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment