Q7 - Chương 022: Vụ ám sát không đúng lúc. (2)
Q7 - Chương 022: Vụ ám sát không đúng lúc. (2)Q7 - Chương 022: Vụ ám sát không đúng lúc. (2)
"Sao đệ không có được cơ chứ?" Lý Tư kéo vạt áo Vân Cẩn nhìn vào trong:
Vân Cẩn luống cuống chân tay, muốn đẩy Lý Tư ra nhưng lại không biết đụng chạm vào đâu, không giống mấy năm trước, toàn thân Lý Tư bây giờ tràn ngập đường cong hấp dẫn, ngả người ra phía sau mắt tình cờ liếc qua đồi ngực lùm lùm như giấu bánh bao bên trong của nàng, gò má nóng rực:" Không có mà."
"Ta cứ tưởng a gia cũng viết cho đệ, như thế lấy một bài của đệ, đổi một bài của ta.
"Đệ không có, sau này sẽ viết cho tỷ."
"Vậy đệ có viết ra được câu thơ như thân không phải phượng bay tung cánh, ạ có sừng tê ý cảm thông không?"
"Đệ, đệ, đệ chắc là có thể làm ra mà ... Đừng kéo quần đệ, đệ hét lên đấy."
Lý Tư suýt nữa cười phun nước bọt, buông quần Vân Cẩn ra, nàng chỉ trêu đùa vậy thôi, nếu dám làm hại thân thể Vân Cẩn, sẽ bị mẹ đánh chết. Lý Tư cười gập cả người vào lòng Vân Cẩn, không trêu nó nữa, hỏi:" Này, đệ biết lai lịch của a gia không?"
Vân Cẩn giữ được quần vừa thở phào thì một cảm giác kỳ dị, loại cảm giác đàn hồi mà lại mềm mại tuyệt vời, thoáng cái hiểu ngay là cái gì, tim nó đập thình thịch, cố gắng tỏ ra bình thường:" A gia là a gia, cần lai lịch gì chứ?"
Lý Tư thích thú cảm nhận nhịp tim của Vân Cẩn:" Xem ra đệ không biết rồi, nghe Vân Na cô cô kể, mà cô cô cũng chỉ nghe a nương của cô cô kể thôi, tức là tổ mẫu của chúng ta."
"Tổ mẫu nói, đó là một mùa hề nóng đặc biệt, tổ mẫu vì không sinh được nhi tử, bị lão bà của khả hãn trừng phạt, đuổi ra hoang mang chăn cừu."
"Hôm đó, tổ mẫu chăn cừu như mọi khi, đột nhiên nhìn thấy đứa bé to như ngọn núi. Tổ mẫu cho rằng đó bé đó là thiên thần ban cho bà, cho nên muốn bế lên, nhưng đứa bé quá lớn, không bế được." "Lúc ấy tổ mẫu thầm cầu khẩn, hi vọng đứa bé đá đó có thể thành đứa bé thực sự, kết quả thần linh đã nghe thấy lời cầu khẩn của tổ mẫu, đem đứa bé cực lớn đó biến thành a gia, tặng cho tổ mẫu."
Vân Cẩn lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, nó nhíu mày ngẫm nghĩ:" Tỷ sẽ không cho rằng a gia giống như con khỉ đá trong Tây du thích ách truyện, đều từ trong tảng đá sinh ra chứ?”
Câu nói chẳng có gì buồn cười lại làm Lý Tư cười ngặt ngoẽo:" Câu chuyện về đứa bé bằng đá không chỉ có tổ mẫu kể, Huyền Trang đại sư khi đi qua hoang mạc cũng thấy đứa bé bằng đá."
"Tổ mẫu có lẽ hồ đồ, chẳng lẽ Huyền Trang đại sư cũng hồ đồ."
Vân Cẩn vỗ mông Lý Tư một cái, vỗ xong giật mình vì đánh không đúng chỗ, gắt:" Tỷ muốn nói đệ chính là trưởng tôn của Huyền Trang đại sư chứ gì?"
Lý Tư lại cười một tràng nữa, đặt tay Vân Cẩn lên đùi mình, dụng giọng ỏn ẻn nhất nói:" Phụ hoàng ta, mẫu hậu ta đều cho rằng là như thế. Có điều ta có chút hoài nghị, với con người của a gia, nếu thực sự là nhi tử của Huyền Trang đại sư, a gia sẽ không phủ nhận bao năm như thế."
"A gia tính cách cứng cỏi, trên đời này chẳng có chuyện gì làm khó được, gốc gác với mỗi người mà nói là chuyện vô cùng quan trọng."
"Khi đó a gia còn là đứa bé, cho nên mọi người nghĩ, a gia sẽ không tự biết gốc tích của mình. Nhưng họ không biết, với tính cách của a gia, nếu a gia thực sự không biết, a gia sẽ tra cho rõ, nhưng đệ thấy a gia điều tra bao giờ không?"
"Chẳng lẽ nói a gia biết rồi à? A gia biết vì sao không nói ra mà cố tình mơ hồ như thế?"
Vân Cẩn thấy những lời này rất có lý, chuyện trong nhà nó biết nhiều lắm, nếu a gia đi điều tra thân phận của mình thì nó sẽ biết thôi.
Có điều rõ ràng là a gia không bận tâm tới gốc gác của mình ra sao, nếu bảo a gia thực sự là nhi tử của Huyền Trang đại sư thì a gia không phủ nhận như vậy, ít nhất chẳng có lý do gì để giấu người nhà ... Nó đang định nói gì đó đột nhiên nghe thấy tiếng gió rít quen thuộc, mặt biến sắc, trở tay đè Lý Tư xuống sàn.
Lý Tư không kịp đề phòng bị đè ra đất, ôm ngực kêu lên:" Ở đây không được."
Lời vừa mới dứt thì một thanh đao từ ngoài đâm vào, xuyên qua vị trí bọn họ vừa mới ngồi. Vân Cẩn phản ứng cực nhanh, người bật dậy, tay trái nâng mũi đao, khuyu tay phải đập mạnh xuống, chỉ nghe rắc một tiếng, hoành đao đứt ngay. Không chút chậm trễ, nó cầm nửa thanh đao nhảy khỏi xe, hét:" Tỷ không được ra ngoài."
Bên ngoài tên hán tử đâm đao vào bị kẹt chưa rút đao ra được thì Vân Cẩn không nói không rằng xông tới, tên đó lập tức buông chuôi đao, xoay người lao vào đám đông.
Vân Cẩn đâm hụt không truy cản, tay vẫn lăm lăm nửa đoạn đao gấy, cảnh giác nhìn đám đông hỗn loạn, người chỉ trỏ, người la hét bỏ chạy, thành đồng lõa giúp tên thích khách thành công trốn mất.
Xa phu đã bị đâm chết, đoản mâu có lẽ định ném vào xe đã đi hụt, đâm xuyên qua ngực hắn, máu rưới cả một đoạn đường.
Lý Tư vừa hùng hổ thò đầu ra thì bị Vân Cẩn quát một tiếng, nàng tự giác rụt đầu vê.
Cảnh giác một hồi không thấy có đợt tấn công tiếp theo, Vân Cẩn nhảy lên xe ngựa, rút đoản mâu ra, đẩy mã phu đã chết xuống đường, tự mình đích thân đánh xe, trước tiên cứ rời khỏi chỗ nguy hiểm này đã.
Đám đông xem náo nhiệt phía trước thấy xe ngựa lao tới thì cuống quít tản đi, Vân Cẩn đánh xe chạy nhanh tới chính môn Vũ Hầu Tư, đúng như nó lo sợ, cuộc chiến ở nơi này đang tới hồi quyết liệt. Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu lưng dựa lưng khổ chiến, bao vây bọn họ là đám đại hán đất Thục đầu quấn khăn vải dày, chúng tay cầm đao, tay cầm thuẫn, đã dồn ba người kia vào phạm vi rất hẹp, tình thế vô cùng ngặt nghèo.
Phập! Một tên trong đó bất ngờ bị đoản mâu đâm xuyên cổ gục xuống, cả đám thích khách khựng người quay đầu nhìn, chỉ thấy một cỗ xe ngựa rầm rập lao tới... Thì ra Vân Cẩn sau khi ném đoản mâu đi thì quất mạnh roi vào mông ngựa, hai con ngựa bị đau, kinh sợ chồm tới, kéo theo xe ngựa xông vào như chiến xa với khí thế không gì cản nổi.
Nhân tích tắc kẻ địch phân tâm, Lý Thừa Tu quát to, ném thuẫn mây cướp được của địch, hai tay cầm đao chém nát tấm thuẫn trước mặt, dẫn Ôn Hoan, Địch Quang Tự xông qua khe hở.
Hai con ngựa xô ngã ba bốn tên thích khách một lúc, Vân Cẩn một tay bám chắc thành xe, tay kia quất mạnh roi ra, Ôn Hoan bắt ngay lấy. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, Ôn Hoan mượn đà kéo roi về của Vân Cân, nhún người phi thân, nhảy vọt lên nóc xe ngựa.
Đứng từ trên cao, Ôn Hoan lấy bạc vụn trong người làm ám khí ném ra hỗ trợ hai người phía dưới, lại thêm phía dưới có Vân Cẩn tấn công và xe ngựa đã làm đội hình của đối phương tan nát. Lý Thừa Tu và Địch Quang Tự thành công nhảy lên xe. Vân Cân ra sức quất roi, đánh xe ngựa men theo đại nhai trước Vũ Hầu Từ xông ra ngoài.