Q7 - Chương 023: Ác quỷ vào tới Thành Đô.
Q7 - Chương 023: Ác quỷ vào tới Thành Đô.Q7 - Chương 023: Ác quỷ vào tới Thành Đô.
Xe ngựa mới chạy được trăm bước thì ngã xuống, thì ra hai con ngựa chẳng biết người ta rạch bụng từ lúc nào, ruột đổ đầy đường.
Lý Tư nhảy từ trong xe ra, tay cầm cung, bốn người Vân Cẩn thì tức tốc mở phần nóc xe, lấy ra giáp da mặc vào, đám sát thủ la hét giơ thuẫn mây đuổi tới.
Ôn Nhu vừa mặc giáp vừa chửi:" Con mẹ nó, đợi lão tử mặc giáp xong chơi với các ngươi."
Lý Tư không mặc giáp, tay cầm trường cung bắn về phía đám sát thủ, ai ngờ nàng vốn bắn cung không tệ, nhưng thời gian tới Đông cung chỉ chơi bời, không ai đốc thúc luyện tập thành ra phế rồi, mấy mút tên bắn ra hời hợt chẳng đủ sức.
Có điều đủ khiến đám sát thủ chùn chân dè chừng.
Lý Thừa Tu luôn chú ý quan sát bọn chúng, hô lên:" Chẳng qua là đám hèn nhát thôi, chúng ta mặc giáp xong giết chết chúng."
Vân Cẩn nói:" Đừng ham đánh, thoát thân là hơn."
Địch Quang Tự thường ngày lành tính nhất, lúc này hung dữ la hét:" Ta bị chém một đao, ta phải giết bọn chúng."
"Nhanh lên, chúng sắp tới." Lý Tư không bắn chết được kẻ địch thì tức tối dậm chân, càng cuống thì tên càng bắn bậy:
Ôn Hoan đã mặc xong giáp da nhảy ra đoạt lấy trường cung trong tay Lý Tư, bắn liền ba phát, không nhìn chiến quả, hô:" Mau đưa Tư Tư tỷ chạy."
Lý Thừa Tu lúc này thể hiện được sự quyết đoán của chiến tướng, quát:" Quang Tự bị thương cùng sư tỷ lui đi, A Hoan ngươi bắn cung yểm trợ, ta và và A Cẩn đi sau cản địch. Nhanhl"
"Cẩn thận đấy!" Lý Tư không rườm rà, kéo theo Địch Quang Tự đang vẫn hung hăng muốn đánh tiếp, Ôn Hoan chạy theo lược trận:
Địch Quang Tự vẫn chửi om sòm. Lúc này đám sát thủ đã chỉ còn cách bọn họ hai mươi bước chân, đang từ từ tản ra thành đội hình bao vây, không hề đuổi theo ba người Lý Tư, nhìn thế này là rõ rồi, mục tiêu của chúng là Vân Cẩn, mục đích có lẽ là báo thù.
Nhưng bây giờ không phải lúc lo nghĩ chuyện đó, Lý Thừa Tu rút một thanh đoản mâu ném ra như chớp, thanh đoản mâu mang theo tiếng gió lao đi vun vút, đâm thủng thuẫn mây, giết luôn tên phía sau.
Vân Cẩn biết xe ngựa của Lý Tư không tấm thường, nhưng khi nó lấy ra một cái hộp, đựng hai quả lôi hỏa đạn thì muốn á khẩu.
Lý Thừa Tu giật ngay lấy một quả lôi hỏa đạn:" Sớm biết thế này đám A Hoan chạy làm gì?"
Vân Cẩn ném ra một quả:" Ai mà biết tỷ ấy mang theo thứ chết người này trên xe, nếu biết ta chẳng lên xe rồi."
Hai quả lôi hỏa đạn bay ra nổ giữa không trung, đám sát thủ tuy kịp giơ thuẫn mây hộ thân, vẫn bị sóng xung kích từ vụ nổ làm ngã nghiêng ngả.
Tiếng nổ vừa phát ra, bách tính chẳng ai bảo ai la hét bỏ chạy.
Cùng lúc đó Ôn Hoan chẳng biết từ khi nào đã chạy lên tửu lâu đối diện, trong tay cầm một quả du hỏa đạn, thứ này lớn hơn lôi hỏa đạn nhiều, cũng nặng hơn. Ôn Hoan rút chốt, chốt đánh lửa, lửa men theo sợi thừng nhỏ lan đi.
Du hỏa đạn ném vào đám người bị lôi hỏa đạn nổ đang lăn lê bò xoài dưới đất, phừng một cái, đầu tiên là một cột khói, tiếp đó là ánh lửa bắn tứ phía.
Vân Cẩn và Lý Thừa Tu vừa chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng động liền quay đầu.
Thuẫn mây là thứ trang bị chỉ trong Thục mới có, thứ này rất dai, thông thường đao kiếm khó chém đứt, khuyết điểm là ... Sợ lửa.
Du hỏa đạn phát nổ, đám người kia đều theo thói quen lấy thuẫn mây che chắn, tức thì biến chúng thành bó đuốc, biến khung cảnh thành địa ngục.
Đám sát thủ toàn thân bốc cháy hoảng loạn lao vào những cái nhà xung quanh đó. Cứ nghĩ hai ngày trước vừa mới có mưa, Thành Đô không khí ẩm thấp, không dễ cháy đâu, vậy mà chốc lát đã thành thế lửa cháy đồng hoang rồi.
Đám sát thủ kẻ bị giết, kẻ bỏ chạy hết rồi thì quan binh mới tới, đây gần như là quy trình tiêu chuẩn của mọi vụ an.
Cả con đường bên ngoài Vũ Hầu Từ bị lửa thiêu cháy.
Hiện lửa vẫn cháy mãnh liệt, các võ hầu của trạm hỏa tuần Thành Đô lắc chuông leng keng leng keng chạy tới, nhưng không hề có ý cứu hỏa.
Tín hiệu cảnh báo truyền tới cầu Thất Tinh, đại quân lập tức phong tỏa các lối ra vào Thành Đô, Vân Sơ suất lĩnh ba nghìn giáp sĩ vào thành, lúc này đường phố trong thành đã vắng tanh không một bóng người.
Khi Vân Sơ cùng Trương Đông Hải tới nơi, Lý Tư nhào vào lòng y khóc to, chỉ ngọn lửa cháy bừng bừng đỏ rực một góc trời nói có tặc nhân muốn ám sát nàng.
Vân Sơ võ về nàng một lúc, lạnh lùng nói:" Xem ra người Thành Đô hưởng thái bình quá lâu, quên mất sự đáng sợ của ngục lại rồi."
Thành Đô doãn Quách Tử Bình ở bên cuống quít nói:" Đại soái, chẳng qua là một đám loạn thần tặc tử mang lòng bất chính thôi, mong đại soái đừng để liên lụy người khác."
Vân Sơ mặt âm trâm:" Dưới càn khôn lồng lộng các ngươi dám mưu sát con ta, xem ra các ngươi không cam lòng chuyện bản soái giết Dương Văn Hoa."
Vài ngày không gặp không biết Quách Tử Binh lấy đâu ra dũng khí nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ:" Chuyện này bản quan nhất định có câu trả lời cho đại soái, mời đại soái lui binh khỏi Thành Đô, chuyện này không phù hợp với quân chế."
Vân Sơ nhìn ông ta với ánh mắt thương hại:" Bản soái thực ra luôn giúp các ngươi, các ngươi không biết, đã thế thấy con ta bị ám sát lại còn đứng nhìn, nếu đã thế bản soái cũng bàng quan hết thảy."
Một giọng nói rờn rợn sau lưng Vân Sơ truyền tới:" Đại soái quá nhân từ rồi."
Một quan viên còn khá trẻ mũi thẳng trán cao, mặt như đao gọt, anh tuấn bất phàm, chỉ có điêu mặt trơ như đá, không có chút cảm xúc nào, bên hông đeo một cái bình nước. Khi Quách Tử Bình còn đang nghĩ xem người này là ai thì hắn cởi bình nước ra, vặn nắp làm cốc, rót ra thứ chất lỏng sực mùi rượu, uống một ngụm mới nói:" Rượu trong bình uống mãi chẳng hết, đầu kẻ ác giết mãi không tận."
Vân Sơ chẳng thèm để ý tới Chu Hưng rốt cuộc kiếm được cơ hội giết người, khẽ lắc đầu dẫn đám Lý Tư rời Thành Đô, Quách Tử Bình nói cũng đúng, đại quân không vào thành, đó là cấm lệnh.
Chu Hưng đưa mắt tiễn Vân Sơ đi, lấy trong lòng ra một tấm kim bài ném cho Quách Tử Bình, lại tiếp tục lấy ý chỉ do môn hạ phát ra:" Dẹp chuyện bất pháp thiên hạ, vẫn phải dựa vào Chu mỗ."
Quách Tử Bình chưa kẹp xem văn thư đã lảo đảo lùi lại, thanh danh của người này đã được gán cho hai chữ ác quỷ:" Ngươi chính là Chu Hưng!"
Chu Hưng cười ha hả, điệu cười đó xuất hiện trên gương mặt vô cảm của hắn chỉ khiến người ta thấy rùng rợn:" Đi nào, chúng ta cùng xem xem quan viên Thành Đô có phải trong như nước, sáng như gương giống trong miêu tả của quyển tông không?"
Quách Tử Bình không ngờ kẻ này đã vào Thục, cố áp sợ hãi xuống, quát:" Ngươi dám à?”
Chu Hưng chắp tay về phía Lạc Dương:" Mỗ gia trên tuân theo thiên hiến, dưới nhận vương lệnh, chuyên tra đám gia tà nhũng nhiễu. Thành Đô doãn thanh bạch, mỗ chẳng tra ra đen được đâu, cứ yên tâm, mỗ nhất định trả cho đất Thục một càn khôn vằng vặc."