Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1498 - Q7 - Chương 024: Chủ Nợ Tới Nhà.

Q7 - Chương 024: Chủ nợ tới nhà. Q7 - Chương 024: Chủ nợ tới nhà.Q7 - Chương 024: Chủ nợ tới nhà.

Trong Thục có trong sạch không thì Vân Sơ không biết, chứ Chu Hưng thì y biết đã trở thành ác khuyển của hoàng gia rồi. Trước kia hắn chỉ là tay sai của hoàng hậu, về sau không rõ thế nào, hoàng đế cũng thường xuyên dùng tới hắn, khiến hắn từ khốc lại tầm thường, nay thành thanh đao trên đầu bách quan.

Nhờ số công văn mà Ôn Hoan lấy trộm được, y đã biết trước Chu Hưng sẽ vào Thục, lần này hắn có quyền lớn hơn nhiều lần tới Trường An.

Vẻn vẻn quyền lực điều động Bách ky tỉ các nơi tra án, đủ khiến quan viên Đại Đường nghe tên mà biến sắc.

Hoàng đế đã hạ quyết tâm chỉnh đốn đất Thục, làm sao thiếu thứ ác khuyển như Chu Hưng.

Vân Sơ dẫn đại quân rời thành, chuyện trong thành y chẳng bận tâm nữa, cũng không vì chuyện đám Vân Cẩn bị ám sát mà nổi trận lôi đình trút giận bữa bãi.

Lúc này trong đại doanh đang bận rộn chuẩn bị chiêu đãi các lũy chủ, động chủ, trại chủ, thế hầu, ti¡ phiên của các ki mi châu tây nam, cùng nhau nghiên cừu làm sao để đôi bên cùng có lợi.

Đại Đường có hai loại ki mi châu ở tây nam.

Loại thứ nhất là các ki mi châu thiết lập ở khu nằm trong phạm vi ảnh hưởng của lực lượng quân sự Đại Đường, do thủ lĩnh bộ tộc thế tập, sự vụ nội bộ tự trị, tiến hành triều công, có trách nhiệm cung cấp vật tư quân đội theo yêu cầu triều đình.

Triều đình coi đây là một phần lãnh thô, văn thư dùng gọi là "sắc".

Loại thứ hai là nước phụ thuộc như Nam Chiếu, Hồi Hột, Thổ Cốc Hồn, bọn họ có phạm vi lãnh thổ riêng mình, tính hợp pháp của người đứng đầu như khả hãn, quận vương do hoàng đế Đại Đường phong, không thể tự chủ.

Văn thư dùng gọi là hoàng đế vấn.

Thịnh La Bì của Nam Chiếu thống nhất bát bộ Nam Chiếu, vốn phải được phong quốc chủ, dưới sự che chở của Đại Đường, tuy mỗi năm phải cống nạp nặng nề, nhưng không ảnh hưởng tới bản thân hắn, thậm chí có thể thông qua sắc phong của Đại Đường, ổn định quyền thế ở Nam Chiếu truyền thừa đời đời. Đáng tiếc, tên này lại trời sinh thích làm phản.

Cuộc tụ hội lần này Vân Sơ thậm chí phái người đi mời Thịnh La Bì, không biết hắn có dám tới không? Chắc là không rồi.

Sau khi về tới đại doanh cầu Thất Tinh, Vân Sơ hỏi thật kỹ toàn bộ quá trình ám sát, cuối cùng thở dài:" Mấy đứa phải cẩn thận đấy, đừng nghĩ chuyện có thể làm ở Trường An thì cũng có thể làm ở Thành Đô, nhất là trong tình hình thế này."

Nói rồi xé y phục của Địch Quang Tự, nhìn vết thương như miệng trẻ con, bắt đầu rửa sạch, khâu lại rồi băng bó.

Tiếp đó lại kiểm tra thương Ôn Hoan, Lý Thừa Tu, phát hiện nhiều vết thương do vũ khí cùn gây ra, tuy bầm tím xước xát nhiều chỗ, nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt nội tạng, nghỉ vài ngày là ổn.

Vân Sơ đã không còn đánh giá việc làm của bọn chúng là đúng hay sai nữa, cũng không nói chúng phải làm cái này, cái kia không được làm.

Bọn chúng đã tới lúc phải tự chịu trách nhiệm cho việc mình làm rồi.

Bây giờ ngay cả chuyện truyền thụ học vấn, y cũng chỉ nói mà thôi, chúng thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi, dù chúng phản đối cũng được. Chủ yếu Vân Sơ muốn mở rộng tâm mắt cho bọn chúng.

Học vấn đâu có chính xác hay sai lầm.

Số học, vật lý, hóa học mới chú ý đúng sai, còn những cái khác, đúng sai chỉ là phương hướng lý giải khác nhau mà thôi.

"Làm a gia phải lo lắng rồi." Vân Cẩn đợi phụ thân kiểm tra cho đám huynh đệ xong thì áy náy nói, lần này vào thành chơi không dẫn theo hộ vệ nên mới khiến đám thích khách có cơ hội, đáng lẽ có Lý Tư phải dẫn theo đám huynh đệ Trình gia nữa, nếu có hộ vệ bên ngoài, xe ngựa đã không bị tấn công dễ dàng như vậy:

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Sau này làm việc thì nghĩ cho cha mẹ nhiều một chút, các ngươi chết là hết, bản thân thì sáng khoái rồi, nhưng cha mẹ sống thế nào đây?"

Đám trẻ con cúi đầu nhận sai, Vân Sơ phất tay cho chúng đi nghỉ, để chúng tự đánh giá được mất.

Trương Đông Hải đợi trong lều chỉ còn một mình Vân Sơ mới đi vào, ngay câu đầu tiên đã nói:" Trong số những kẻ ám sát thế tử có người của Bách ky tỉ."

Vân Sơ không mấy bất ngờ:" Vậy thì tra, tra ra thì giao cho Chu Hưng, ta vốn định vào Thục lấy an dân đặt lên hàng đầu, xem ra bệ hạ không muốn, thế thì hết cách rồi."

Trương Đông Hải nhìn trái phải, thấy chỉ có Ân Nhị Hổ đứng gác ở cửa lều, hỏi nhỏ:" Nếu bệ hạ không có ý an dân thì đại soái định làm sao?

Vân Sơ trợn mắt:" Là vì bệ hạ không muốn ta an dân chứ không phải là bệ hạ không muốn an dân."

"Đừng rườm lời, muốn nói gì thì nói đi."

Trương Đông Hải cười nịnh:" Thế này ạ, Phật môn muốn xây dựng ngôi chùa lớn đầu tiên ở tây nam, Đạo môn cũng muốn tuyên truyền đạo giáo. Phật môn thì nhìn trúng núi Kê Túc, muốn tới đó độ hóa dã nhân, Đạo môn thì Thượng Thanh Đạo và Long Hổ Sơn đều nhắm tới núi Thanh Thành."

"Phật môn phái tới hơn 200 hòa thượng, do Độ Hải thiền sư suất lĩnh, vượt qua rừng núi tới núi Kê Túc khai sơn lập phái. Phía Đạo môn thì vẫn còn tranh cãi không dứt chưa đưa ra được kế hoạch."

"Nay Độ Hải thiền sư trú ở chùa Bạch Vân, phái người tới liên lạc, hi vọng đại quân có thể rút ra một đội nhân mã hộ tống họ tới núi Kê Túc. Mạt tướng nghĩ mãi không thông, bọn họ lấy đâu ra tự tin để yêu cầu chúng ta phái quân hộ tống?"

Vân Sơ cười khổ:" Vì ta nợ người ta rất nhiều tiên."

Trương Đông Hải tròn mắt:" Đại soái nợ tiền Huyền Trang đại sư mà cũng phải trả sao?"

Vân Sơ lười giải thích với hắn, chỉ thuận miệng nói:" Ngươi đi an bài đi."

Trương Đông Hải gật đầu rời đi. Lúc này Ân Nhị Hổ mới tới bên Vân Sơ nói nhỏ:" Chủ thượng, Trừng Không đại sư của Văn Thù Viện cầu kiến."

Vân Sơ bất lực buông tiếng thở dài:" Lại thêm người tới đòi nợ rồi."

"Hay để tối nay thuộc hạ tới Văn Thù Viện cho một bó lửa."

"Bỏ đi, có lẽ người ta thấy ta nợ tiền quá nhiều, hộ tống Độ Hải thiền sư đi Kê Túc Sơn không đủ trả ân tình. Thò đầu ra cũng chết, thụt đầu lại cũng chết, chẳng bằng sảng khoái chút, bày trà bên Bì Giang ... Bảo Tư Tư đi hầu trà."

Thực ra hòa thượng cũng là đám người thú vị lắm, càng là cao tăng đắc đạo thì nhìn mọi việc càng ôn hòa. Trừng Không đại sư nuôi râu dài một thước, mặc tăng y xanh nhạt, mười ngón tay thanh mảnh, sáng như ngọc, có thể tưởng tượng ra vị hòa thượng già này khi còn trẻ là hòa thượng phong lưu.

Lý Tư đã đổi trang phục, đừng thấy nàng thường ngày tùy ý tùy tiện mà nhầm, chuyện hầu trà này làm hết sức thuần thục, chỉ chốc lát làm Vân Sơ và Trừng Không đại sư vây quanh bởi hương trà thoang thoảng.

Trừng Không đại sư chỉ rặng núi phía nam:" Trong Hoa Nghiêm Kinh có ghi lại lời Phổ Hiền bồ tát, nói phía tây nam có ngọn núi tên Quang Minh, từ xưa tới nay là nơi các vị bồ tát dừng chân. Hiện có vị bồ tát tên Hiền Thắng, thường ở đó diễn thuyết, đại soái thấy sao?"

Vân Sơ cố làm ra vẻ kinh ngạc:" Hả, Phổ Hiền vẫn tới núi Nga Mi giảng pháp à?"

"Người xuất gia không nói dối."

"Pháp Hoa Kinh truyền vào Trung Nguyên từ thời Đông Tấn, núi Nga Mi từ đó là đạo tràng của Phổ Hiền bồ tát, bây giờ có người dị nghị à?"

Trừng Không đại sư nói:" Đại Thừa Kinh chép, vào núi cầu đạo, đói rèn bệnh tật, ngồi trên bồ đoàn, gọi là Phổ Hiền. Phổ Hiền giả, khổ hành dã."

Vân Sơ đặt chén trà xuống:" Mời đại sư nói rõ."

Trừng Không cười:" Bần tăng phát tâm nguyện, lập kim tượng Phổ Hiền bồ tát trên Kim Đỉnh Nga Mi." Rốt cuộc đi vào chủ đề, Vân Sơ nói thẳng:" Mỗ không có tiền." (*) Chưa từng có họ Vân nào bị dí nợ tận mông thế này.
Bình Luận (0)
Comment