Q7 - Chương 025: Cường đạo cũng có nhiều loại. (1)
Q7 - Chương 025: Cường đạo cũng có nhiều loại. (1)Q7 - Chương 025: Cường đạo cũng có nhiều loại. (1)
"Lệnh quân sĩ mở đường núi là được rồi." Trừng Không đại sư vờ như không thấy cái bản mặt quịt nợ của Vân Sơ, vẫn tủm tỉm cười nói:
Vân Sơ nghĩ một lúc rồi sai Lý Tư gọi Vân Cẩn tới, nhi tử lớn rồi, nuôi tốn bao nhiêu cơm rồi, giờ đến lúc để nó giải quyết rắc rối cho cha nó.
Đợi nhi tử tới nơi, Vân Sơ trơ trến nói với Trừng Không đại sư:" Hiện có hai khai sơn lực sĩ, một dân phụ rồi, không biết bao giờ đại sư khởi công?"
Trừng Không đại sư phất tay áo bỏ đi.
Vân Cẩn nhìn theo bóng lưng ông ta:" Vị đại sư này quá tự đại rồi, dám tới gặp a gia đưa yêu cầu như thế."
Vân Sơ rất thỏa mãn với đánh giá này của nhi tử:" Con thấy sao?"
"Văn Thù Viện hống hách như thế chẳng qua là dựa vào trong tay có chút tiền tài mà thôi, bây giờ là lúc loạn lạc, con cho rằng có thể lấy sự dư thừa của Văn Thù Viện, bù đắp thiếu hụt của a gia."
"Ha ha ha, nói hay lắm, tiền tài rất nặng đấy, còn có cách sao?"
Vân Cẩn tự tin nói:" Không ạ, nhưng thế nào cũng có thôi, như khiến họ phải tự di chuyển tiền tài."
Xem ra vụ ám sát không hề ảnh hưởng tới nó, không sợ hãi, cũng không nóng nảy muốn báo thù, Vân Sơ rất hài lòng, đó là hiệu quả từ giáo dục tầm nhìn. Ở điểm này, Vân Cẩm tuy thông minh sắc xảo hơn, nhưng lại không so bì được, đứa bé đó lo nghĩ quá nhiều.
Vân Sơ chỉ Bì Giang trước mắt, nghe nói con sông này thông với sông Tẩu Mã đổ vào Đô Giang Yển, chảy vào Phủ Hà và Nam Hà, hai còn sông sau đó vòng qua Thành Đô rồi tụ vào làm một, gọi là sông Phủ Nam:" Con có thể lợi dụng con sông này."
Vân Cẩn hiển ngay:" Nếu con quấy nhiễu Văn Thù Viện, bọn họ sẽ cảm thấy nguy hiểm, tự di chuyển tiền tài lên thuyền, khi đó chúng ta cướp thuyền, có thể vận chuyển tiền thẳng tới đại doanh."
Lý Tư rụt rè nói:" A gia, như vậy Huyền Trang đại sư sẽ giận lắm."
Vân Sơ lắc đầu:" Con không biết rồi, Phật môn không thống nhất, đông với tây, nam với bắc đều chia rẽ lớn. Phật môn đất Thục càng tự thành một thể. Nếu không cũng chẳng có chuyện Độ Hải đại sư dẫn 200 đệ tử tới núi Kê Túc mở sơn môn khác. Đoán chừng mấy năm qua ông ta bị Văn Thù Viện ép cùng đường rồi."
"Làm suy yếu Phật môn tây nam, giúp chùa chiền Trung Nguyên lớn mạnh, ta nghĩ Khuy Cơ đại sư sẽ vui lắm đấy."
"Phải rồi, mấy đứa các con không tính chuyện tìm kẻ thù, đích thân báo thù à?"
Vân Cẩn lắc đầu:" Ai ám sát bọn con không quan trọng, hơn nữa Chu Hưng sẽ tìm ra manh mối thôi, vì Tư Tư tỷ cũng bị liên lụy, hắn có đủ lý do đột phá rồi."
"Chẳng qua là đám quan viên bản địa, sĩ thân Thành Đô chứ chẳng thể là ai khác, Chu Hưng sớm muộn cũng giết họ, con chẳng cần tốn công."
Vân Sơ võ vai nhi tử:" Đợi con suy nghĩ kỹ thì đi tìm Hoắc Thành, hắn sẽ giúp con biến kế hoạch thành phương án hành động."
Vân Cẩn ngẫm nghĩ lại lời phụ thân vừa nói:" Con còn muốn đi gặp Độ Hải đại sư, có lẽ sẽ tốt hơn phải không ạ?"
Vân Sơ ngẩn người rồi cười phá lên, đứa bé này trưởng thành ngoài kỳ vọng của y:" Dùng hòa thượng cướp của hòa thượng à, thú vị đấy, vậy thì đi đi, chuyện này ta giao cho con toàn quyền định đoạt, cần huy động bao nhiêu nguồn lực cứ dùng, không phải hỏi ta."
"Đa tạ a gia." Vân Cẩn được a gia thừa nhận thì mừng lắm, thi lễ với Vân Sơ rồi nóng lòng rời đi ngay:
Lý Tư rót cho Vân Sơ một cốc trà mới, ngồi quỳ dưới chân y, dáng vẻ ngoan ngoãn, chẳng hề giống công chúa điêu ngoa khi ở ngoài:" A gia, vì sao lại cho Mỹ Ngọc Nhi đi làm cường đạo thế?"
"Sự tồn tại của cường đạo đôi khi cũng có giá trị tích cực, giúp cân bằng lại chênh lệch với những kẻ chiếm hết ưu thế với bách tính thông thường."
"Con không thích Mỹ Ngọc Nhi đi làm cường đạo."
Vân Sơ vuốt ve mái tóc ngắn của Lý Tư, tóc hơi mỏng yếu, chăm sóc bao năm không thể bù đắp hết cho nó thiếu hụt khi mới sinh:" Nó là cường đạo tốt."
"Cường đạo cũng có tốt xấu ạ?"
"Tất nhiên rồi, có loại cường đạo gặp ai cướp nấy, vì tiên tài không chuyện gì không dám làm, loại này phải giết. Cũng có loại cường đạo cướp bóc không vì bản thân, cướp của người giàu chia cho người nghèo, loại này tha thứ được. Còn loại cường đạo khác, dùng sức một mình mình thay đổi trời đất, loại cường đạo này đáng được ghi nhớ. Thường con người bị ép tới đường cùng mới làm cường đạo, nhưng con nên nhớ, trở thành loại cường đạo nào lại là lựa chọn của bản thân con."
Cùng lúc ấy Chu Hưng thẩm vấn cường đạo.
Tên cường đạo này là địa đầu xà có tiếng ở Thành Đô, tên Hồ Dã, một cái tên vô cùng văn nhã, có điều người bên ngoài thường gọi hắn là Hổ Gia, thực sự trà đạp lên cái tên hay.
Chu Hưng tay cầm một cuốn sách, vừa lật vừa nhìn Hổ Gia bị treo trên giá:" Nghe nói ngươi rất tài, hai đường thủy lộ đều làm ăn được, tặc khấu bên ngoài vài thành đều ở trong nhà ngươi, quý nhân trong thành ra ngoài, thường đều do ngươi phái người hộ tống."
"Thế thì hẳn là bất kể cường đạo ngoài thành hay quý nhân trong thành đều phải nể mặt ngươi rồi."
Trước khi bị Chu Hưng treo lên giá, mỗi người có bộ dạng khác nhau, nhưng sau khi treo lên giá rồi, tất cả đều thân xác thoi thóp tàn tạ, có điều vị Hổ Gia cũng xứng là một hảo hán, tới giờ chưa khuất phục:" Mỗ gia là người rộng rãi, kết bạn bốn phương, cũng sẵn lòng vì bằng hữu giải quyết khó khăn, lâu dân mọi người cũng nể mặt mỗ phần nào."
"Quan gia muốn giết mỗ thì dễ, mỗ lo quan gia rời khỏi Thành Đô này không dễ."
Chu Hưng gật gù:" Được lắm, được lắm, xem ra ngươi đúng là có chút bản lĩnh đấy. Vậy thì nói chuyện thế tử của Lam Điền quận công bị ám sát đi, ai bảo ngươi phái người làm?”
Hồ Dã mở to mắt, gian nan nói:" Chuyện này không liên quan tới ta."
Chu Hưng gập cuốn sổ lại, cuốn thành cuộn tròn, khẽ đập vào lòng bàn tay:" Nghe nói ở Thành Đô không chuyện gì ngươi không xử lý được cơ mà, bây giờ lại bảo là chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi không thấy vô lý sao?"
Hồ Dã nhắm mắt lại, ngửa cổ lên:" Ngươi giết ta đi."
Chu Hưng gật gù cười to:" Ha ha ha, nói vậy là ta tìm đúng người rồi, quả nhiên do ngươi làm."
Mặt Hồ Dã hơi tái đi, nhưng vẫn nhắm chặt mặt không nói gì.