Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1500 - Q7 - Chương 026: Cường Đạo Cũng Có Nhiều Loại. (2)

Q7 - Chương 026: Cường đạo cũng có nhiều loại. (2) Q7 - Chương 026: Cường đạo cũng có nhiều loại. (2)Q7 - Chương 026: Cường đạo cũng có nhiều loại. (2)

Rất nhanh có hai tên bộ khoái đẩy một tấm ván gỗ tới, trên ván gỗ trói một phụ nhân ăn mặc hoa lệ tuổi chưa tới ba mươi, miệng nhét giẻ, không kêu được ra lời, chỉ phát ra những tiếng ú ớ, đôi mắt đẹp không ngừng rơi lệ.

Hồ Dã vừa nhìn thấy phụ nhân đó thì như thú lên cơn, giá gỗ bị hắn giật cho rung lên bần bật, cổ họng phát ra tiếng gâm gừ như dã thú, nhưng bất kể hắn vùng vẫy thế nào cũng vô ích, chỉ khiến dây thừng siết chặt hơn vào da thịt.

Chu Hưng mặt vô cảm hỏi:" Ai sai ngươi đi ám sát thế tử Lam Điền quận công?"

Hồ Dã gào lên:" Mỗ gia không biết."

Chu Hưng nhẹ nhàng ra lệnh cho bộ khoái:" Cởi y phục."

Hồ Dã trở nên điên dại: "Đồ súc sinh! Không bằng chó lợn, các ngươi không được làm thế, không được làm như thết"

Không ngờ hắn vừa mắng xong thì thấy bộ khoái đi tới cởi y phục của hắn chứ không phải y phục của phụ nhân, thế nhưng chuyện này khiến hắn càng thêm bất an, miệng run run:" Ngươi muốn làm cái gì?"

Chu Hưng đi qua đi lại trước mặt Hồ Dã:" Chớ hiểu lầm, bản quan không đê hèn tới mức đó, trong tay bản quan, vô số phụ nhân đã chết, nhưng không có ai bị lăng nhục mang hận mà chết. Thế nên không cần lo bản quan sẽ lăng nhục phu nhân ngươi."

"Giờ nói cho ta biết, ai sai ngươi ám sát thế tử Lam Điền quận công."

Hồ Dã thở dốc, chỉ cần nhắm vào hắn, hắn không sợ, bao năm qua giao thiệp với đủ loại quan viên, thấy đủ chuyện ghê tởm bọn chúng làm rồi, cho nên từ lúc bị bắt là hắn đã coi như mình đã chết:" Ta không biết."

Chu Hưng sai bộ khoái dựng tấm ván gỗ lên đối diện với Hồ Dã, để phụ nhân kia nhìn rõ trượng phu mình bị tra tấn thế nào.

Một bộ khoái khác nhúng roi vào nước muối, sau đó dùng toàn lực quất xuống, chỉ nghe chát một tiếng, roi để lại một vệt đỏ đáng sợ trên ngực Hồ Dã, thoáng cái màu đỏ biến thành màu tím.

Hồ Dã gào lên như muốn vỡ cổ họng, roi quất như lửa nung, nước muối càng khiến hắn đau đớn không chịu nổi, người run bần bật, phụ nhân kia cũng run như thể bị trúng roi.

Chu Hưng đi tới dùng một ống trúc nhỏ, lấy đầu nhọn đâm vào lỗ trên tấm ván trói Hồ Dã, tức thì có dòng máu đỏ sậm từ đầu kia ống trúc chảy ra.

Bộ khoái lấy một cái chậu gỗ hứng lấy máu, đến khi máu ngừng chảy dùng nhựa thông bịt lỗ lại.

Hồ Dã yếu ớt mở mắt ra, vừa thấy lão bà của mình đã lập tức kích động, lớn tiếng chửi mắng:" Sức sinh, có bản lĩnh nhắm vào Hổ gia ta, hành hạ một phụ nhân không phải anh hùng hảo hán."

"Ám sát đứa bé mười ba tuổi, trong đó có một thiếu nữ vô can, cũng là anh hùng hảo hán hả?" Chu Hưng dừng động tác cho phễu vào miệng phụ nhân kia, giải thích:" Phu thê vốn liên một thể, vừa rồi ngươi chảy bao nhiêu máu như thế, phu nhân ngươi không uống, chẳng lẽ để lãng phí à?"

Nói rồi lại thô bạo ấn cái phẫu dài vào miệng phụ nhân kia, tên bộ khoái ở bên đổ máu trong chậu gỗ vào miệng nàng. Kệ phụ nhân kia giãy giụa không ngừng, Chu Hưng còn thúc giục đổ nhanh đừng để máu đông.

Phụ nhân kia uống hết máu, Chu Hưng lần nữa tới trước mặt Hồ Dã:" Nói đi, đừng có đóng anh hùng hảo hán trước mặt ta, ta từng thấy hảo hán chân chính rồi, dao xẻo thịt hắn vẫn không kêu một tiếng. Sau đó hắn rơi vào tay ta, ngươi biết kết quả ra sao không?”

"Ta không tra tấn hắn, hắn vẫn khai, thậm chí ôm chân ta cầu xin ta để được khai, ngươi rồi cũng thế thôi."

Miệng phụ nhân kia bị bịt chặt, nên có vẻ muốn nôn mà không nôn ra được, ngực phập phồng, người giãy như cá trên chảo rán.

Chu Hưng lại hỏi:" Nói cho ta biết, là ai phái thích khách ám sát thế tử của Lam Điền quận công?" Hồ Dã nhìn lão bà không nôn ra được, khiến máu trào ra khỏi mũi, nước mắt nước mũi lèm nhèm, kêu lên:" Là do Dương Văn Hoán tòng đệ của Dương Văn Hoa triệu tập nhân thủ làm."

Chu Hưng lắc đầu:" Trong đám thích khách đó có võ hoạn quan, Dương Văn Hoán không chỉ huy được võ hoạn quan của Bách ky ti."

Lúc này từ mũi phụ nhân kia không chỉ chảy ra máu còn có thứ từ bụng nôn ra, sắp khiến nàng ngạt thở, đang co giật, Hồ Dã cuống lên:" Bỏ khăn ra, cho nàng thở, cho nàng thở đã."

Chu Hưng phất tay, bộ khoái tức thì cởi giẻ bịt miệng, xoay ván gỗ cho phụ nhân cúi mặt xuống, tức thì từ miệng nàng đủ thứ ào ào từ miệng trào ra.

Hồ Dã như bị rút mất xương sống, thều thào nói:" Ngươi giết bọn ta đi, ta sẽ cảm tạ ơn đức."

"Ngươi đùa với ta đấy à?" Gương mặt tuấn tú của Chu Hưng tức thì vặn vẹo một cách đáng sợ:" Ngươi nghĩ đây là đâu, ngươi muốn khai thì khai, muốn chết thì chết à? Ngươi muốn chơi đùa, được, lão tử cho ngươi chơi thoải mái. Người đâu..."

Tức thì có hai tấm ván gỗ được đẩy vào, lần này trói trên ván là hai đứa bé bảy tám tuổi, một nam một nữ, miệng bọn chúng bị bịt chặt, bốn mắt vì sợ hãi quá độ mở to tới mức trống rỗng.

"Ta...

Hồ Dã vừa định nói gì đó thì bộ khoái vung roi quất tàn bạo lên ngực hắn, lời nói ra thành tiếng hét thảm thiết.

Phụ nhân kia cố gắng ngẩng đầu lên:" Lão gia, nói đi, nói đi..."

"Ta nói ...' Hồ Dã vừa nói thì bị một roi nữa, lần này hắn cố chịu đau, khóc lóc nói:" Cầu xin ngài, ta nói, ta nói."

Chu Hưng lạnh lùng đứng đó chờ đợi, hắn không lặp lại câu hỏi nữa.

"Là Khích Cốc, Thành Đô biệt giá Khích Cốc, hắn và Lợi Châu Bách ky ti đô đốc Chương Cống nhìn có vẻ là không quen biết, thực ra là thân huynh đệ. Năm Trinh Quan thứ hai mươi mốt, Úy Trì Cung vào Thục, cả tộc Khích Cốc chủ động giải tán, đêm con cháu đích hệ sửa thành họ Chương, quy thuận Úy Trì Cung nên thoát nạn."

"Chương Cống bị Vân Sơ giết ở Lợi Châu, Khích Cốc muốn báo thù cho huynh trưởng, triệu tập một phần võ hoạn quan chạy thoát ở Lợi Châu, cộng thêm gia đỉnh trong nhà mới có chuyện ám sát thế tử Lam Điền quận công."

Khuôn mặt Chu Hưng bấy giờ mới bình thường lại, vỗ mặt Hồ Dã:" Khá lắm, không hổ là địa đầu xà ở nơi này, sao ngươi biết chuyện bí ẩn như thế?"

Hồ Dã lúc này đã bảo sao nghe vậy rồi:" Người ta gài vào phủ Khích Cốc nói."

Mắt Chu Hưng sáng lên, ôm lấy đầu Hồ Dã như món đồ quý giá nhất:" Nói xem, ngươi còn gài gian tế vào nhà ai nữa?"
Bình Luận (0)
Comment