Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1501 - Q7 - Chương 027: Hoán Hoa Khê.

Q7 - Chương 027: Hoán Hoa Khê. Q7 - Chương 027: Hoán Hoa Khê.Q7 - Chương 027: Hoán Hoa Khê.

Người có tiền ở Thành Đô đa phần sống ở thượng du Cẩm Giang, vì nơi này phong cảnh như họa, tới ngay cả hòa thượng có tiền cũng thích ở nơi này.

Ánh mặt vàng óng trải khắp nhân gian, hai thớt ngựa chạy từ xa tới, cưỡi bên trên là hai quý công tử mặc nho sam xanh nhạt, tuổi chừng mười bốn mười lăm, mặt ngọc mày kiếm, phong độ hơn người.

Ngọn núi xa xa tựa như sương như khói, trước mắt đồng ruộng phì nhiêu, một khoảng hoa màu trải hết tâm nhìn, dòng suối nhỏ giống như một chiếc đai ngọc vòng quanh đồng ruộng, không khí vô cùng u nhã. Trong ruộng lúa vàng rực thấp thoáng bách tính cặm cụi thu hoạch, vẽ ra cảnh sắc một vùng điền viên êm đềm thanh bình, khiến đi trong đó cảm giác thảnh thơi nhàn hạ phi thường, cơ hồ như mọi tranh giành của tục thế giờ này khắc này không còn liên quan gì đến họ nữa vậy.

Một thiếu nữ đang phơi y phục trước hiên nhà, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn qua tường đất thấp, nhìn ba người, lập tức ngây người ra như đá phỗng, hai người quay sang háy mắt làm nàng đỏ mặt chạy vào nhà rồi cùng cười rộ lên.

Đi thêm một đoạn lại là một cảnh sắc mê người khác, bên sông những bông hoa cục dại màu vàng nhạt nở rộ, từng bụi từng bụi, tạo thành tấm thảm hoa dầy thích mắt.

Ôn Hoan dừng ngựa rướn cổ hít nhẹ:" Hoa cúc nơi này nở muộn, ta nhớ khi vừa mới rời Trường An, cúc mới trổ nụ. Màu cúc ở đây cũng khác với Trường An, cúc Trường An là trong trắng có hồng, ở đây lại là một mảng vàng rực rỡ."

Vân Cẩn thả ngựa đi chậm lại:" Nếu ở Trường An ngươi có thể hái đi tặng thẩm thẩm rồi."

"Đúng thế, mẹ ta thích hoa cúc nhất, nói thứ này có ngụ ý tốt, có mùi thơm của thuốc, lại nở tới tận trước mùa đông."

"Vậy hoa nở muộn có ý nghĩa gì không?”

Ở những thứ phong nhã này Ôn Hoan có kiến thức hơn Vân Cẩn:" Tất nhiên, theo lời mẹ ta, hoa nở muộn là những loài thanh cao không tranh giành với ai, không giống loài hoa mùa xuân, toàn là loài hoa lòe loẹt đê tiện mời gọi ong bướm."

Cho dù Vân Cẩn cho rằng lời của thẩm thẩm có hơi cực đoan, thấy Ôn Hoan xuống ngựa hài hoa, nó cũng giúp đỡ, chẳng mấy chốc trong lòng hai người đã có thêm hai bó hoa lớn diễm lệ.

Không ngờ Ôn Hoan hai hoa xong lại ném thật mạnh ra xa, để cúc tản ra, rơi vào trong nước, thấy Vân Cẩn nhìn mình không hiểu, lại lấy hoa trong tay nó, cũng ném vào dòng suối nhỏ.

"Ta hi vọng con suối này có thể mang hoa tới Trường An cho mẹ ta."

Vân Cẩn càng không hiểu:" Nước ở đây thông với nước Cẩm Giang, Cẩm Giang thông với Trường Gian chảy về phía đông, không tới được Trường An."

Ôn Hoan lại nói khác:" Trường Giang tới Dương Châu, qua Hàn Câu vào Vận Hà, vượt Hoài Thủy bắc thượng, cuối cùng đến được Lạc Dương, rồi lại tới Trường An, khi đó mẹ ta sẽ nhìn thấy."

Vân Cẩn mấp máy môi mấy lần cuối cùng nuốt nước bọt nói:" Đúng cực!"

Ôn Hoan cố chấp nói:" Mẹ ta nhất định sẽ nhìn thấy."

Lần này Vân Cẩn gật đầu rất kiên định:" Nhất định sẽ nhìn thấy."

Hai người lên ngựa, men theo suối Cẩm Giang thuận dòng mà đi, đuổi theo những bông cũng trôi tản mác trong dòng suối, nhìn dòng suối dần rộng hơn, trên mặt nước đã xuất hiện những chiếc thuyền nhỏ, hoa cúc bên bờ ít dần, thay vào đó là những cây dương liễu. Ôn Hoan cảm thán:" Nếu sống lâu dài ở Thành Đô, ta sẽ dựng một căn nhà tranh ở đây, vẻn vẻn bằng con suối này, dương liễu bên bờ kia, thế là đủ vui vẻ cả đời."

"Điều duy nhất đáng tiếc là phường Bình Khang không ở đây. Nếu không thì hoàn mỹ."

Vân Cẩn ậm ừ, nó thấy lời Ôn Hoan lúc nào cũng mâu thuẫn, thật khó mà tán đồng được, vừa thích lãnh đạm thanh cao, nhưng không thể thiếu phồn hoa tựa gấm, khác gì muốn làm ẩn sĩ sơn cốc, lại phải có ngay chợ náo nhiệt đầy đủ mọi thứ ở bên. Hai người sóng vai mà đi, roi ngựa thi thoảng chỉ cảnh đẹp bên Cẩm Giang, bất giác đều cho rằng trừ thiếu mỹ nữ ra thì không thiếu gì cả.

Bủm!

Đột nhiên có một hòa thượng rơi xuống nước, trông rất khốn đốn làm Vân Cẩn và Ôn Hoan cùng cười phá lên hết sức bất lương, dù sao suối cũng cạn, chẳng chết người được.

Một chiếc xe ngựa thấy cảnh đó thì dừng lại, một nữ tử áo vàng dẫn theo tiểu tỳ nữ, vội vàng chạy tới bên Cẩm Giang, kiếm một cành trúc, cố gắng cứu hòa thượng kia lên bờ.

Hòa thượng đó rất béo, bên bờ suối là đất bùn dính, hai chủ tớ dù cố gắng hết sức mà không kéo được hòa thượng béo. Nữ tử áo vàng bất mãn nhìn Vân Cẩn và Ôn Hoan ngồi lên ngựa xem náo nhiệt, hi vọng họ hỗ trợ.

Ai ngờ hai tên hoàn khố thấy hòa thượng béo lần nữa rơi xuống nước làm nước bùn bắn tung tóe, cười càng vui vẻ.

May mắn là mã phu già giúp hai nữ tử đánh xe chạy tới, ba người dốc sức rốt cuộc cũng kéo được hòa thượng béo lên khỏi nước.

Hòa thượng béo lên tới bờ thì đã sức cùng lực kiệt, nằm trên bãi cỏ thở hồng hộc, nữ tử áo vàng lo lắng hỏi:" Đại sư không sao chứ?"

Cánh tay nần nãn thịt của hòa thượng béo đưa ra, không ngờ lại nắm một đóa cúc vàng:" Suối thay hoa, bầng tăng may mắn vớt được một đóa, chỉ mong nữ thì chủ được Phật phù hộ, tìm được lang quân tốt."

Nữ tử áo vàng che mặt xấu hổ nhận lấy đóa hoa cúc, tiểu tỳ nữ đặt xuống một xấu tiền, chuẩn bị dẫn lão bộc đi.

Hòa thượng béo nằm ngửa mặt lên trời như con rùa không trở được mình lại nói:" Phật tổ từ bi, thấy nữ thí chủ có đại từ bi, đưa tới cả một suối hoa, từ nay trở đi nơi này có thể đổi tên thành Hóa Hoa Khuê."

"Suối này vì nữ thí chủ mà có, từ nay Hoán Hoa Khê ắt vì nữ thí chủ mà hưng thịnh." Nữ tử áo vàng kinh ngạc nhìn vào dòng suối, quả nhiên lúc này trên mặt nước trôi nổi cả một vùng hoa cúc vàng. Lúc này nước chảy từ từ, mặt nước sáng như gương, ánh nắng chiếu lên nước lấp lánh ánh sóng, ánh sóng đó bao phủ quanh mảng cúc vàng, như thần tích.

Trong khi Vân Cẩn và Ôn Hoan há hốc mồm, nữ tử áo vàng đó thành kính như Phật nữ, hướng về mặt nước quỳ xuống, còn tỳ nữ và lão bộc đã nhiệt tình dập đầu như giã tỏi rồi.

Bái tạ thần tích xong, nữ tử áo vàng rút cây sai trên đầu, rút vòng ngọc ở cổ tay, cung kính đặt bên cạnh hòa thượng béo, nhún mình nói:" Đa tạ đại sư chúc phúc."

Hòa thượng béo rốt cuộc cũng lật được mình, nằm nghiêng như Phật đà, một tay nắm lại chống đầu, hiền từ phẩy tay:" Đi đi, đi đi."

Hoàng y nữ tử đứng dậy, liếc mắt nhìn hai tên hoàn khố Ôn Hoan, Vân Cẩn đang thộn mặt ra, hừ một tiếng vô cùng kiêu ngạo đem theo bông hoa cúc lên ngựa mà đi.

"Nàng ta xấu như thế, lý do gì mà khinh thường huynh đệ chúng ta?" Người đi rồi Ôn Hoa mới nhận ra mình vừa bị xem thường:

Vân Cẩn nhảy xuống ngựa, nắm đấm siết lại:" Hoa cúc là do huynh đệ chúng ta vất vả hái được, vốn là lòng hiếu thảo dâng lên thẩm thẩm, bị tên hòa thượng lừa gạt này dùng lửa tiền, còn khiến huynh đệ chúng ta bị cười nhạo."

"Đúng thế, không tha cho ông ta." Ôn Hoan cũng nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa, dù đang nóng giận vẫn giữ tư thế tiêu sái:

(*) Nhà của Vân Tranh, Khương Hồng Thược bên bờ Hoán Hoa Khê.
Bình Luận (0)
Comment