Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1502 - Q7 - Chương 028: Hẹp Lộ Tương Phùng.

Q7 - Chương 028: Hẹp lộ tương phùng. Q7 - Chương 028: Hẹp lộ tương phùng.Q7 - Chương 028: Hẹp lộ tương phùng.

Hai thiếu niên hùng hổ tới trước mặt hòa thượng béo, chưa kịp nói gì thì hòa thượng béo đã giơ một ngón tay lên:" Duyên, diệu vô cùng."

"Hoán Hoa Khê này vốn xuất phát từ hai thiếu niên anh tài, lại bị tiểu nữ tử đi trước giành mất, đáng tiếc, đáng tiếc."

"Nếu hai vị bình thường nuôi dưỡng chút lòng thành kính với Phật, sớm kéo bần tăng lên bờ, hai vị đã kết duyên với Phật rồi."

"Có cả thiên thời địa lợi mà duyên Phật còn bị một tiểu nữ tử đoạt mất, có thể nói, mọi chuyện là do trời định ..."

Còn chưa nói hết lời thì Ôn Hoan đã dẫm lên bụng của ông ta, hòa thượng béo kêu thảm thiết, lần nữa khôi phục bộ dạng rùa đen, hai chân hai tay che chắn trước ngực, kêu to:" Đánh chết người rồi."

Hòa thượng béo hô hào cứu mạng vang như chuông đồng, tức thì thu hút không ít người chú ý.

Thế nhưng ông ta chọc nhầm người, chẳng những không có hiệu quả mà Vân Cẩn còn xông vào giục Ôn Hoan:" Tốc chiến tốc thắng!"

Thế là quyên cước từ hai thiếu niên trút xuống người hòa thượng vô sỉ đó như mưa, làm tiếng heo bị chọc tiết mỗi lúc một vang.

Chẳng biết có phải là người nơi này thích hòa thượng không, chỉ thấy đám đông cầm gậy gốc, cuốc thuổng hô hào chạy tới.

Vân Cẩn, Ôn Hoan nhảy lên chiến mã, xoay đầu ngựa chạy đi ...

Chạy tới năm dặm đường mới không thấy tiếng hô hào truy đuổi của hương dân nữa, Vân Cẩn lẩm bẩm:" Hôm nay thật xúi quẩy, đổi đường khác tới Chùa Bạch Vân đi."

Ôn Hoan lẩm bẩm:" Cứ gặp phải hòa thượng là xúi quẩy."

Vân Cẩn quay sang nhìn mái tóc mới chỉ dài tới vai của Ôn Hoan nhắc:" Cách đây chưa lâu huynh đệ ta đều là hòa thượng." "Chính vì từng làm hòa thượng mới thấy xúi quẩy."

"Lần sau nhớ nói câu này với cha ta."

Ôn Hoan cười phá lên:" Suýt quên nhà ngươi là thế gia hòa thượng, ha ha ha..."

Hai huynh đệ liền tránh con đường lớn bên Hoán Hoa Khê, đi xuyên qua đường nhỏ giữa ruộng đồng. Người nơi này rất thích nuôi chó, bọn họ tốn một phen công sức mới đi qua được khu nhà ở của nông hộ, tới được chùa Bạch Vân ẩn mình giữa dương liễu tùng bách xanh mướt.

Nơi này trông hết sức sạch sẽ thanh bình, tường vôi trắng, mái ngói đen, một cái mái cong vươn ra giữa tàng cây, thêm vào tiếng kinh phật vang vang, đúng là mảnh đất lành Phật môn, khiến hai người cảm giác thân thuộc.

Hai người buộc chiến mã vào cọc ngựa trước chùa, Vân Cẩn cung kính thi lễ với tiểu sa di:" A di đà phật, xin nhờ tiểu sư phụ bẩm báo với Độ Hải thiền sư một tiếng, nói có Vân thị tử và sư đệ Ôn Hoan tới bái phỏng."

Tiểu sa di dừng tay đáp:" Sư phụ vừa mới về, đang thay y phục, hai vị thí chú theo tiểu tăng."

Vân Cẩn, Ôn Hoan khom người chắp tay hành lễ hết sức quy củ, theo tiểu sa di tới đại phật điện, đầu tiên là bái phật, sau đó đốt hương, tới khi một lão tăng gõ khánh vàng, đợi âm thanh du dương dừng mới chắp tay niệm Phật hiệu đứng dậy.

Tri khách tăng dẫn hai người tới thiên điện, đã có tiểu hòa thượng pha trà, chính là quán quán trà, Vân Cẩn uống một ngụm, tận hưởng dư vị xong mới ngạc nhiên nói:" Trà này tựa hồ là tân trà Vân thị ta."

"Khi đại tướng quân chưa vào Thục, phương trượng từng nán lại chùa Đại Từ Ân, hai người trò chuyện hết sức tương đắc, phương trượng tặng đại tướng quân hai cuốn sách, đại tướng quân tặng phương trượng mười cân trà. Trà ngon như vậy không phải là người quý trà, hiểu trà, biết trà thì phương trượng không lấy ra đâu."

Vân Cẩn, Ôn Hoan nghe vậy lập tức đứng dậy cung kính hành lễ vãn bối.

Tri khách tăng hài lòng gật gù:" Không hổ danh do đại tướng quân dạy bảo." Hai người đang định khách khí thì bên ngoài có người đi vào, trong ánh mắt đờ ra của họ, một hòa thượng béo mặc tăng bào xanh nhạt xuất hiện, tuy mặt mày thâm tím, nhưng vẫn cười ấm áp như thái dương.

Vân Cẩn và Ôn Hoan nhìn nhau một cái, hành lễ với Độ Hải thiền sư:" Không biết thiền sư đang hoằng pháp, vãn bối lỗ mãng, đắc tội rồi."

Độ Hải cười to:" Không sao, không sao, bần tăng tu Già Diệp Pháp, chú trọng tùy tâm tùy tính, hai ngươi đã tới rồi chúng ta nói chuyện thật kỹ, làm sao để lấy được tiền hương hỏa bách tính dâng lên Văn Thù Viện."

Chẳng biết hai bên bàn việc thế nào mà khi rời chùa Bạch Vân, thần sắc Ôn Hoan và Vân Cẩn không được tốt cho lắm, cả hai lên ngựa rời đi, hồi lâu không nói gì cả.

Lần nữa quay lại Hoán Hoa Khê, Vân Cẩn không nhịn được nói:" Ta cứ nghĩ chùa Thiếu Lâm là nơi giúp Phật môn làm chuyện không hay ho, không ngờ lại là bọn họ."

Ôn Hoan cũng thở dài sườn sượt:" Ta cũng không ngờ Văn Thu Viện là nơi chưa chấp thứ dơ dáy."

Vân Cẩn ngửa mặt than:" Đất Thục nhiều mỹ nhân, đất Thục nhiều mỹ nhân! Thì ra là nhiều thế này đây, làm ta nhớ tới a gia từng kể chuyện về bộ tộc người Tắc, khi nữ tử tới tuổi phân biệt được xinh đẹp hay không liền đưa đi. Đám người xuất gia đó làm việc mà không sợ Phật tổ giáng tội à?"

"Chúng ta nói không chừng là do Phật tổ phái tới đấy, nếu không làm sao đột nhiên ngươi lại nghĩ tới cướp tiền tài của Văn Thù Viện."

"Nói thật là do ta đơn thuần không thích Trừng Không hòa thượng thôi, a gia cũng không ngăn cản. Côn Lôn nô, Tân La nữ, Bồ Tát man còn chưa đủ cho người Trường An, Lạc Dương chơi đùa ư? Từ khi nào Thục nữ cũng thành món đồ chơi người người tranh giành rồi?"

Nói tới đó cả hai thiếu niên máu nóng nhất thời mất hứng nói chuyện, chỉ muốn chạy tới Văn Thù Viện cho một mồi lửa.

Loại hàng hóa số lượng lớn từ Thục mang tới Trường An chỉ có gấm Thục, tơ Thục, trà, dầu đồng thôi, mà đường xá từ đất Thục tới Trường An lại khó đi. Những thứ hàng đó dù vận chuyển tới Trường An cũng đi theo thủy lộ Trường Gian, ở Tam Hạp Khẩu có đá ngầm, đi một chuyến không khác gì trải qua sinh tử. Đợi hàng hóa tới được Dương Châu rồi đem đến Lạc Dương, Trường An thì riêng giá vận chuyển tới tám thành rồi, cho nên sức cạnh tranh không lớn.

Vì thế muốn kiếm nhiều tiên ở Trường An và Lạc Dương chỉ có thể dựa vào vật sống, ví như Thục nữ, như thế mới tiện đưa qua sạn đạo.

Vân Cẩn bẻ một cánh liễu:" Ngươi nói đám Độ Hải chuẩn bị tập kích Văn Thù Viện là vì cứu những Thục nữ kia thật sao?”

Ôn Hoan cười khẩy:" Nếu như Văn Thù Viện quy y làm môn hạ thiền tông, nói không chừng bọn họ còn kiếm ra danh nghĩa mua bán Thục nữ một cách quang minh chính đại ấy chứ."

"Chẳng qua là Văn Thù Viện nhiều Thổ Phồn tăng thôi, nên ta nghĩ nhất định là tín ngưỡng xung đột cho nên Độ Hải thiền sư mới muốn mạnh tay với Văn Thù Viện. Với họ mà nói, Thục nữ gì đó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có tín ngưỡng không được có sai lệch."

Vân Cẩn cầm cành liễu quất vài cái, tâm trạng chẳng tốt hơn, vứt đi:" Trên đời này luận tới lòng dạ độc ác, phải tính tới đám hòa thượng đó."
Bình Luận (0)
Comment