Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1503 - Q7 - Chương 029: Tiễn Ôn Thần.

Q7 - Chương 029: Tiễn ôn thần. Q7 - Chương 029: Tiễn ôn thần.Q7 - Chương 029: Tiễn ôn thần.

Có những chuyện khi tiếp xúc rồi mới nhận ra hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài, cũng phức tạp hơn nhiều, dù sao lần này a gia đã giao cho mình toàn quyền xử lý, Vân Cẩn nhất định không để a gia thất vọng.

Hai người trở về nơi đóng quân ở cầu Thất Tinh đã bàn đi tính lại kế hoạch mấy lần, sau đó lại đi gặp Địch Quang Tự phải nằm nhà dưỡng thương thảo luận lần nữa, cuối cùng mới tới lêu soái đem tình hình hội diện với Độ Hải thiên sư báo với Vân Sơ.

Vân Sơ nghe xong nói với Chu Hưng ở bên cạnh:" Những tình hình này ngươi biết không?”

Chu Hưng chẳng vì phát hiện của đám Vân Cẩn mà có cảm xúc gì:" Hạ quan chỉ biết họ của phương trượng Văn Thù Viện trước khi xuất gia là Dương."

Nếu Chu Hưng nhắc tới phương trượng họ Dương, tất nhiên không phải tùy tiện là họ Dương nào đó.

Họ Dương là quốc tính thời Tùy, nhi tử Dương Chiêu của Tùy Dương đế Dương Quảng chết vào năm Đại Nghiệp thứ hai, để lại ba nhi tử là Yên vương Dương Viêm, Việt vương Dương Đồng, Đại vương Dương Hựu. Ba người này bị Vũ Văn Hóa Cập, Vương Thế Sung và Lý Uyên giết.

Vân Sơ bất mãn:" Ba vị đó làm ăn kiểu gì mà còn để lại hậu họa ở đây thế?"

Chu Hưng lắc đầu:" Có những kẻ như con gián, dẫm bẹp rồi, tưởng đã chết tới không thể chết hơn được nữa, đợi người ta bỏ đi, từ xác của nó sinh ra vô số gián con, giết không xuể."

Vân Sơ hừ mạnh:" Nếu Văn Thù Viện đã dính líu tới dư nghiệt tiền triều thì bản soái dẫn đại quân tới diệt sạch là được."

Chu Hưng nhỏ giọng nói:" Không thể dùng đại quân, đại soái, tiền tài trong Văn Thù Viện không phải của Văn Thù Viện, mà là của quan viên phú hộ lớn nhỏ trong đất Thục. Vậy chuyện dơ bẩn ở đó cũng có phần của bọn chúng."

"Nếu đại soái dẫn quân tới đó, nói không chừng sẽ ép bọn chúng làm phản, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu. Chuyện này chỉ có thể âm thầm tiến hành."

Vân Sơ nhìn sang Vân Cẩn và Ôn Hoan:" Các ngươi nghĩ ra cách rồi chứ?"

"Trên đường về bọn đệ tử nghĩ kỹ rồi." Ôn Hoan trình bày:" Trước tiên là để Độ Hải thiền sư và Văn Thù viện nổ ra tranh giành đạo thống trước, như thế sẽ khiến người liên quan lơ là, cuộc tranh đấu sẽ ngày càng gay gắt rồi dẫn tới đánh nhau."

"Khi đó người chúng ta sẽ đóng giả làm tín đồ Phật môn, không ngừng quấy nhiễu Văn Thù Viện, để đám hòa thượng đó sống trong lo sợ, cho rằng dựa vào sức bản thân không cách nào bảo vệ được hương tích trù."

"Chúng ắt nghĩ cách di chuyển số tiền tài đó đi, chỉ cần tiền tài rời khỏi Văn Thù Viện, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội."

"Đem tiền tài đi ắt chúng phải phân chia lực lượng bảo vệ, Văn Thù Viện yếu đi, đó là lúc Độ Hải thiền sư đánh vào, giải cứu Thục nữ bị giấu trong chùa, đem tội ác của chúng chiêu cáo thiên hạ."

"Khi đó chúng ta bỏ lại ít giáp trụ vào Văn Thù Viện, công thêm tin tức Trừng Không hòa thượng là dư nghiệt tiền triều của Chu thúc, không gian thao tác rất lớn."

Chu Hưng kinh ngạc nhìn thiếu niên mới mười bốn mười lăm này, chưa nói kế hoạch này cao minh hay không, riêng mạch lạc, chặt chẽ, từng phần nối tiếp nhau đã là hiếm có ở tuổi này.

Để đưa ra được kế hoạch này cần có tri thức cả nhận thức về các mặt mới làm được.

Tiếp đó tới lượt Vân Cẩn nói thêm vào chỉ tiết:" Con đã đi hỏi chuyện người sống ở đây, họ nói Văn Thù Viện và chùa Thái An Thanh Thành có qua lại rất sâu, có thể nói chùa Thái An là biệt viện của Văn Thù Viện. Vì độ điệp, lực lượng Văn Thù Viện không đủ, chùa Thái An không có ky húy này, họ chiêu nạp lượng lớn hòa thượng không có độ điệp, cho nên con thấy không chỉ đề phòng đường thủy, phải xét tới đường bộ."

"Càng phải phòng bị chúng men theo đường thủy tới Miên Châu và Đồng Xuyên. Nhưng mà như thế thì nhân thủ chúng ta cần rất nhiều, lại không thể công khải huy động đại quân, vậy thì rất phiền toái." Vân Sơ nghe Vân Cẩn và Ôn Hoan nói xong thì vẻ mặt thất vọng:" Ta cứ nghĩ rằng Độ Hải không giống với những hòa thượng khác, là người ghét ác như thù, biết chuyện tồi tệ Văn Thù Viện sẽ không ngồi yên, ai ngờ ông ta cũng chỉ vậy, toan tính thiệt hơn."

ebookshop.vn

Chu Hưng lên tiếng:" Hạ quan thấy kế hoạch này đã rất thỏa đáng, khi cần hạ quan có thể để Bách ky ti và bộ khoái tham dự, bù đắp thiếu hụt nhân thủ."

Vân Sơ tán đồng:" Được, mấy đứa đã thương lượng xong, vậy cứ thế mà làm, hai ngày nữa ta sẽ dẫn quân rời Thành Đô, đóng ở Đô Giang Yển, khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giác cho mọi người thuận tiện hành động."

Đô Giang Yển cách Thành Đô không tới 200 dặm, Vân Sơ truân binh nơi này không khác với truân binh ở cầu Thất Tinh, uy hiếp với Thành Đô vẫn rất lớn, chỉ cần có biến cố chỉ trong một ngày là ky binh của y có thể tới nơi.

Hai ngày sau đại quân Vân Sơ nhổ trại, rầm rộ lên đường.

Thành Đô doãn Quách Tử Bình nhìn đại quân của Vân Sơ mang theo lượng lớn vật tư, lòng đau như cắt, phải bỏ ra gấp rưỡi vật tư lương thảo mới đổi được việc Vân Sơ truân binh Đô Giang Yển.

Trong hơn mười ngày Vân Sơ đóng quân ở cầu Thất Tinh, Quách Tử Bình sống một ngày dài tựa năm, ông ta vốn giữ gìn dưỡng sinh rất tốt, bây giờ tóc điểm sương thành bạc nửa đầu.

Vân Sơ trên đường đi trước tiên giết sạch Bách ky ti Lợi Châu, tiếp đó lại giết Dương Văn Hoa như trò đùa, khiến quan viên toàn đất Thục run sợ.

Ai cũng nghĩ Vân Sơ chuyến này tới Thục nhất định gánh trọng trách giống Úy Trì Cung vào năm Trinh Quan thứ hai mươi mốt, rất nhiều người mông đít không sạch sẽ thậm chí xúi Quách Tử Bình tạo phản.

Quách Tử Bình không dám.

Ông ta biết nếu mình thực sự tạo phản thì chỉ có đường bại vong mà thôi, ông ta biết mình biết người, một quan văn dẫn theo đám giá áo túi cơm tham lam chỉ biết cướp đoạt của bách tính tạo phản, làm sao có thể lập quốc trong Thục được. Bây giờ Vân Sơ vì lòng tham chấp nhận phía Thành Đô cung ứng lượng lớn lương thảo vật tư mà rời đi, với Quách Tử Bình mà nói đã là cục diện tốt nhất.

Vân Sơ mang Lý Tư đi theo mình nhưng đám Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu ở lại cùng với 700 tên hoàn khố.

Nếu dùng để đánh nhau thì đám quý công tử này chưa biết được tích sự gì không, nhưng mà xúi bẩy gây sự thì tên nào tên nấy đều là hảo hán.

Vân Sơ nói đi là đi, lại còn đi rất nhanh, ky binh tiên phong đã tới Đô Giang Yển bắt đầu dựng trại, truy trọng doanh phía sau vẫn còn vận chuyển số vật tư nhiều như vô tận.

Tới mức đêm khuya rồi người dân Thành Đô vẫn thấy quan đạo tới Đô Giang Yển sáng rực, một con rồng lửa uốn lượn tiến lên.

Liên tục ba ngày tuyến đường đó mới bình thường trở lại.

Thành Đô đang lúc rối ren bị Quách Tử Bình ước thúc nghiêm ngặt, dân khôi phục lại sự yên bình như xưa.

Tới khi một hòa thượng to béo ôm tảng đá lớn đập cánh cửa đóng chặt của Văn Thù Viện, người Thành Đô thích xem náo nhiệt rốt cuộc có chuyện hay để hóng.

Hòa thượng đi đập chùa hòa thượng, đây là chuyện ly kỳ trăm năm mới có.

Quách Tử Bình cũng đã nghe nói tới chuyện này, khi ông ta biết là do Độ Hải thiền sư muốn biện binh với Trừng Không đại sư thì chỉ coi là chuyện nhỏ, không để ý.

Mấy năm qua cũng có tin đồn trong Văn Thù Viện xuất hiện nhiều phiên tăng từ Thổ Phồn tới, truyên bá giáo nghĩa không giống với trước kia. Thế nên bây giờ có xảy ra tranh cãi vê Pháp môn với Quách Tử Bình mà nói cũng là bình thường.

Chuyện nhỏ thôi mà, tiễn tên ma đầu Vân Sơ đi rồi, ông ta còn bận đối phó với ác quỷ Chu Hưng, nào rảnh để ý tới đám hòa thượng cãi nhau chứ?
Bình Luận (0)
Comment