Q7 - Chương 030: Ta tới đây không phải để đánh trận. (1)
Q7 - Chương 030: Ta tới đây không phải để đánh trận. (1)Q7 - Chương 030: Ta tới đây không phải để đánh trận. (1)
Mảnh đất phía nam đất Thục vô cùng bao la, khởi hành từ Thành Đô, đi hai nghìn dặm về phía tây tới Thương Sơn, Nhị Hải, đi thêm ba nghìn dặm về phía nam tới Ung Châu.
Khu vực này chính là đại tây nam theo quan niệm số đông.
Ở đây rừng rậm bạt ngàn, sông ngòi khắp nơi, sản vật không quá phong phú, nhưng cảnh vật rất đẹp.
Giống như Vân Sơ nhận định trước đó, đất đi rộng lớn như thế, không phải Thịnh La Bì hay Nam Chiếu có thể khống chế được.
Khi vị đại tổng quản hành quân Kiếm Nam Đạo y còn chưa tới Thành Đô, các phương diện đã đưa tin tức Vân Sơ mời các bộ tộc trong rừng tới cùng phát tán ra.
Đợi khi Vân Sơ tới được Đô Giang Yển thì nơi này đã có rất nhiều người tới từ bộ lạc trong rừng, cùng với thương đội Vân thị tiến hành trao đổi, ồn ào và náo nhiệt. Mặc đa phần bọn họ mặc da thú, người có vải mặc không nhiều, nhưng dù nam hay nữ đều rất chú ý tới món trang sức trên người, dựa vào các loại trang sức họ đeo trên người hay màu sắc chủ đạo họ dùng vẫn có thể nhận ra chủ yếu là người Di, Tạng, Khương, không khí như ngày hội.
Vân Sơ thấy thú vị đứng lại quan sát một đội xe trâu đang tiến vào cái thị tập tự phát này, phía sau còn có một đàn dê mấy chục con đang kêu be be ầm ï.
Thi thoảng gặp được vài dũng sĩ bộ tộc đứng gác, nhưng không có hàng rào, vòng ngoài cùng là các chuồng gia súc, sau đó là tới những cài lêu, đa phần lợp cỏ, trang trí bằng bộ xương, không đặc sắc bằng lều trên thảo nguyên, nhưng cũng khá thú vị.
Đi qua khu vực dựng lều tới nơi giao dịch chính, không chỉ trao đổi hàng hòa với thương đội Vân thị, các bộ tộc còn trao đổi hàng, chất lượng hàng hóa rất kém, chủng loại chẳng có mấy, nhưng đều thuận mua vừa bán, không hề thấy cảnh ỷ mạnh hiếp yếu.
Hoắc Thành tới sớm hơn Vân Sơ một chút, thêm vào sự giúp đỡ của các chưởng quầy chuyên làm ăn ở tây nam, hắn đã cùng các tộc trưởng bộ tộc hoàn thành nhiều vụ làm ăn.
Thậm chí hắn còn mua được mười con voi lớn, vừa thấy Vân Sơ tới nơi chưa báo cáo công việc đã dẫn Vân Sơ ra phía sau thị tập.
Vân Sơ đang đứng trước mặt đàn voi.
Cảm giác rất thần kỳ, trong thế giới trước kia của y, voi trừ khi ở trong vườn bách thú, khu bảo tồn, nếu không chẳng cách nào sống được. Còn ở Thục bây giờ thì khác, voi là thứ tai họa trong rừng rậm.
Sở dĩ gọi chúng là tai họa vì thứ này thực sự quá nhiều, chúng sống lâu, lại không có thiên địch, nên không gì chống lại được.
Có điều cũng chính vì có voi mà trong rừng rậm tây nam mới xuất hiện vài con đường nhỏ cho người đi lại.
Vân Sơ ngước mắt nhìn con voi rừng Châu Á trước mắt, nó không cao lớn như voi thảo nguyên Châu Phi mà y từng thấy. Dù sao khi đứng trước mắt nó thì con người vẫn là thứ nhỏ xíu.
Trường An vốn có một con voi trắng, khi Lý Trị chuyển nhà tới Lạc Dương cũng mang theo, khiến cho người Trường An lâu rồi không được nhìn thấy voi nữa.
Nhìn chân con voi buộc xích, xích thậm chí đã ăn vào thịt của voi, chỗ tiếp xúc thậm chí da thịt voi toét ra. Vân Sơ ra lệnh cho tượng nô tháo xích sắt, ở nơi buộc xích sắt thay bằng thừng da trâu.
Tượng nô sợ hãi tột độ nhưng không dám không nghe lời, thừng da trâu đem buộc người, buộc hổ còn được, chứ dùng để buộc voi thì có khác nào là dùng chỉ đi buộc chân chim ưng.
Trước tiên bọn họ chọn sợi thừng da trâu lớn nhất buộc vào chân voi sau đó mới dám tháo xích sắt. Xích sắt vừa được cởi bỏ, đàn voi đồng loạt vươn voi lên kêu tu tu, vui sướng chạy vòng tròn tại chỗ. Đám tượng nô kinh hoàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng, Trương Đông Hải cũng hét lên kinh hãi chắn trước mặt Vân Sơ:" Đại soái, đừng tới gần, nguy hiểm lắm." Vân Sơ bực mình đẩy Trương Đông Hải ngã văng ra sau, Ân Nhị Hổ cũng gọi đội thân binh tới, giơ sẵn nỏ lên, không ngờ những con voi chỉ ăn mừng mình thoát khỏi trói buộc, vẫn di chuyển quanh phạm vi xích sắt ước thúc chúng, chẳng để ý tới Vân Sơ cách chúng chỉ trong gang tấc, mà dây thừng da trâu cũng không bị dứt đứt.
Thậm chí trong ánh mắt kinh sợ của Trương Đông Hải, Vân Sơ còn đi tới thử kéo dắt con voi cái lớn nhất đi, nó cũng ngoan ngoãn đi theo y. Voi mẹ đi rồi, đàn voi liền bám theo sau.
Đi được vài vòng, Vân Sơ rút đao chặt đứt cả thừng da trâu dẫn bọn chúng đi tới khu rừng gần đó, đám Ân Nhị Hổ sợ đứng tim, nhưng đại soái đang đi cạnh con voi lớn, hắn không dám gọi, sợ đàn voi sợ hãi làm bị thương tới đại soái.
Thứ này quá to lớn, dù vô ý cũng có thể hại người.
Trái ngược lại với đám Trương Đông Hải, Ân Nhị Hổ đang chỉ biết cầu trời khấn phật, Vân Sơ lại rất thoải mái, khi đi qua giàn hồ lô chưa thu hoạch, y hái từng quả từng quả một nhét vào miệng con voi.
Con voi mẹ đi đầu ăn liền bốn năm quả hồ lo xong liền cố ý nhường chỗ để Vân Sơ tiện cho con voi sau ăn. Sau khi hơn trăm quả hồ lô mọng nước bị đàn voi ăn sạch sẽ, Vân Sơ cũng làm rõ được kết cấu đàn voi này.
Đàn voi này cơ bản do voi cái đứng đầu, chủ yếu cũng là voi cái tạo thành, con voi nhỏ nhất chưa tới mười tuổi, miệng mọc ra ngà mới nửa thước, đây là con voi đực.
Từ việc con voi cái đứng đầu rất chăm sóc những con voi còn lại có thể thấy, chúng vốn là một đàn, cũng chẳng biết tên bán voi nghĩ cái gì mà bán đi nguyên đàn.
Vì voi quá bẩn, cho nên Vân Sơ dẫn bọn chúng ra dòng sông nhỏ gần đó, đàn voi xuống nước sung sướng lấy vòi hút nước phun nhau.
"Còn đứng đó nhìn cái gì, xuống cọ lưng cho chúng." Vân Sơ hất hàm gọi Ân Nhị Hổ:
"Dạ ..." Ân Nhị Hổ cùng đám thân vệ chết đứng tại chỗ, tưởng nghe nhầm:
"Mau, không lão tử đá chết các ngươi." Vân Sơ đá đít một tên một cái: Dưới sự đe dọa của Vân Sơ, Ân Nhị Hổ cùng đám thân vệ hai chân run bần bật phải xuống sông, dùng những cái bàn chải lớn tắm rửa cho chúng.
Mới đầu xuống còn sợ bị voi tấn công, nhưng tiếp xúc một hồi đám thân vệ nhận ra, hình như bọn voi biết tốt xấu, nên không làm hại tới những con người bé nhỏ đang giúp chúng tắm rửa.
"Ngươi cũng đừng đứng đó, đi lấy cho ta các loại rau củ, càng nhiều càng tốt." Vân Sơ ra lệnh cho Trương Đông Hải:
Với Vân Sơ từ nhỏ làm bạn với cừu, làm bạn với hạn thát, làm bạn với sói mà nói, y không hề có sự bài xích với động vật, càng biết cách tiếp xúc với chúng, mà cách đơn giản nhất nói ra ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng dám làm, đó là liên tục cho chúng ăn.
Chỉ cần chúng tiếp nhận thức ăn, như vậy quan hệ hai bên cơ bản được xác lập.
Cải thảo trong Thục không được to như ở Trường An, song cũng không phải nhỏ, ít cũng được năm sáu cân, đó là món ngon Vân Sơ sai người đi lấy để thưởng cho đàn voi tắm sạch sẽ.
Dù đã chứng kiến Vân Sơ cho voi ăn trước đó, nhưng nhìn những con voi lớn há to cái mồm như muốn ngoạm cả bàn tay y, Ân Nhị Hổ và đám thân vệ chỉ biết quỳ xuống cầu trời khấn phật.
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn