Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1505 - Q7 - Chương 031: Ta Tới Đây Không Phải Để Đánh Trận. (2)

Q7 - Chương 031: Ta tới đây không phải để đánh trận. (2) Q7 - Chương 031: Ta tới đây không phải để đánh trận. (2)Q7 - Chương 031: Ta tới đây không phải để đánh trận. (2)

Cứ như thế liền mấy ngày sau đó, Vân Sơ xử lý công vụ xong là dẫn đàn voi đi phá hoại ruộng của người dân, bây giờ y thậm chí có thể bảo chúng hạ vòi xuống, đưa mình lên lưng rồi, mỗi lần như thế đều rất nhiều người tới xem, chỉ trỏ bàn tán về cảnh tượng thần kỳ đó.

Vân Sơ cũng rủ Lý Tư đi cùng, chẳng hiểu nha đầu đó làm sao, suốt ngày chơi với thứ độc trùng chết người chẳng sợ, lại sợ mấy con voi hiền lành, thế nên đành ghen ty nhìn Vân Sơ cưỡi voi đi uỳnh uỳnh.

Con ngựa mận chín chuyến này chịu rồi, thấy Vân Sơ cưỡi voi chứ không cưỡi mình cũng không dám tới gần ý kiến, hèn nhát giả vờ cúi đầu ăn cỏ.

Lý Nguyên Sách nhìn Vân Sơ cưỡi voi đi chơi, mấy con voi cong vòi kêu tu tu, đến hắn cũng nhận ra được đàn voi thích Vân Sơ rồi, cay đắng thốt lên:" Y hoàn toàn không định đánh trận."

Khương Hiệp nghe tiếng cười sang sảng của Vân Sơ từ xa vọng lại mà thở dài:" Đúng vậy, đại soái thực sự không định đánh với Thịnh La Bì. Thời gian qua dã nhân trong rừng ra ngày một nhiều, ta nghe thấy đại soái cùng một tên trại chủ gì đó trò chuyện, toàn hỏi hắn có đặc sản gì ngon không?"

"Lại còn đem tranh vẽ thảo dược đem phát không cho đám dã nhân, dạy bọn chúng thảo dược gì dùng chữa bệnh gì."

"Xem ra lần này người trông đợi giết man nhân kiếm quân công thất vọng rồi."

"Y đã không đánh trận, hai chúng ta còn ở đây làm gì nữa? Chẳng thà dâng tấu xin về quách cho rồi." Lý Nguyên Sách tức tối phất tay áo bỏ đi, hắn thấy chuyến đi này vất vả uổng công:

Từ khi có đàn voi, đến tối Vân Sơ còn chẳng ngủ trong doanh trại, dựng cái lều nho nhỏ một người có thể mang theo được, ngủ ở giữa đàn voi, hoài niệm lại cuộc sống ở thảo nguyên, chỉ thiếu một nha đầu lắm mồm ở bên cạnh. Qua mấy ngày tiếp xúc gần gũi, đàn voi đã cho y ngủ ở trong cùng với con voi đực nhỏ. Có điều đám Lý Nguyên Sách chỉ thấy Vân Sơ chơi đùa với đàn voi, không thấy cái lều của y thường xuyên sáng đèn tới canh ba, có mấy lần gần như thức xuyên đêm.

Mỗi lần tiếp xúc với một tộc trưởng, trại chủ, Vân Sơ lại ghi chép rất nhiều, những lúc đó còn gọi cả thương cổ chuyên làm ăn vùng tây nam tới để tham khảo, gặp thứ mới mẻ nhất định ghi chép kỹ càng.

Thêm tám ngày nữa, sứ giả của Thịnh La Bì tới, là nhi tử của hắn, tên Bì La Các.

Bì La Các tới để thỉnh tội, hơn nữa người trẻ tuổi đi chân đất này còn mang tâm thái chết chắc tới gặp Vân Sơ.

Vân Sơ khi gặp thiếu niên này thì thương hại nói:" Ngươi là đứa nhi tử kém cỏi nhất của Thịnh La Bì phải không?"

Bì La Các không rõ bao nhiêu tuổi, gương mặt thì là người trên hai mươi, thân thể chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu gầy ốm, ăn mặc sơ sài nhưng đội cái mũ kỳ quái rất to, tiếng Đường của hắn không tệ:" Nếu sinh mệnh của ta có thể khiến Đại Đường nguôi giận, ta chính là nhi tử kiêu ngạo nhất của Thịnh La Bì."

Vân Sơ đi vòng quanh Bì La Các, khi y vòng ra sau lưng thấy rõ lông tóc hắn dựng lên, bắp thịt ở đôi chân trần căng lên, tựa hồ muốn chạy đi, không biết dũng khí ở đâu khiến hắn áp chế ý muốn bỏ chạy, ngoan ngoãn đứng đó chờ chết.

Nhưng Vân Sơ không giết Bì La Các, tiếc nuối nói:" Anh hùng trên đời này chết một người là thiếu đi một người, ngươi về đi, để phụ thân ngươi phái nhi tử giỏi hơn tới chịu chất."

"Hơn sáu nghìn thiết giáp Đại Đường chết trong tay phụ thân ngươi, hắn phải có câu trả lời chính đáng."

Mặt Bì La Các trắng bệch, miễn cưỡng áp chế thân thể run rẩy, nhưng trán vẫn đẫm mồ hôi, miệng thì quật cường:" Mỗi nhi tử của Thịnh La Bì đều là dũng sĩ, nhưng vì để bộ tộc tây nam không bị binh đao xâm hại, ta sẵn lòng chết."

Vân Sơ đặt tay lên vai Bì La Các:" Ngươi còn trẻ quá, tương lai còn vô hạn khả năng, ngươi chưa hưởng thụ khoái lạc ái tình, chưa biết tư vị hạnh phúc làm cha, bây giờ mà chết thì đáng tiếc." "Ta cần một câu trả lời, một câu trả lời thuyết phục, bảo phụ thân ngươi đưa tế phẩm tương đồng tới là được, không cần lấy tính mạng nhi tử tới bồi thường."

Bì La Các run bần bật, ánh mắt càng trở nên kiên quyết:" Bồi thường, ngươi nói tới bồi thường à? Vậy thì Đại Đường giết con dân ta, cưỡng bức con dân ta, bắt bớ con dân ta. Các ngươi dùng trường mâu đâm xuyên những đứa bé nằm nôi, lấy lửa thiếu hủy thôn trại, lấy đi số lương thực ít ỏi, tấm da thú cuối cùng để tránh rét. Các ngươi lấy roi đánh con dân ta, nô dịch con dân ta, cưỡng ép bọn họ đào khoáng, dù mưa như trút cũng không được nghỉ ngơi."

"Những, những chuyện đó, các ngươi lấy gì bồi thường?"

Vân Sơ thở dài:" Quan lại đất Thục đã nhiều năm rồi không chỉnh đốn, đám tham quan vì lòng riêng, bức hại nô dịch bách tính Nam Chiếu, ta thừa nhận việc đó."

"Cho nên lần này ta tới tây nam, không phải vì chinh phạt, mà là bồi thường bách tính tây nam."

"Bây giờ hẳn ngươi đã nghe nói rồi, Thành Đô đang tích cực chỉnh đốn đám tham quan ô lại, bọn chúng không chỉ làm hại Nam Chiếu các ngươi, còn tàn hại bách tính đất Thục."

"Thành Đô đô đốc Dương Văn Hoa đã chết, đầu của hắn còn treo trên thường thành Thành Đô, tiếp theo đám hòa thượng ô uế ở Văn Thù Viện cướp đoạt tỷ muội của các ngươi cũng sẽ phải chết. Những tên tham quan ô lại còn cứng đầu phản kháng cũng sẽ chết."

"Ta nghĩ, nếu ngươi ở lại đây thêm một thời gian, ngươi sẽ thấy tất cả những người các ngươi căm ghét, thống hận sẽ biến mất khỏi thế gian."

Bì La Các đờ đẫn nhìn Vân Sơ:" Thật sao? Ngươi tới đây không phải để đánh trận à?"

Vân Sơ cười chỉ đống vật tư chất cao như núi:" Chẳng qua ngươi chưa có cơ hội tới Lạc Dương, Trường An xem thôi, nếu không ngươi sẽ tin ta, thậm chí ngươi muốn chết già ở Đại Đường."

"Có bao nhiêu thứ thế này, ta cần đánh trận sao? Về nói với Thịnh La Bì, đem thi hài tướng sĩ chiến tử của bọn ta trả lại, đưa những kẻ đầu sỏ giết hại tướng sĩ Đại Đường ta tới đây. Chúng ta sẽ lập tức vui vẻ giao dịch."
Bình Luận (0)
Comment