Q7- Chương 032: Ta tới đây không phải để đánh trận. (3)
Q7- Chương 032: Ta tới đây không phải để đánh trận. (3)Q7- Chương 032: Ta tới đây không phải để đánh trận. (3)
Bì La Các như nhất thời không tiếp nhận được sự chuyển biến lớn như thế, quá khác so với tưởng tượng ban đầu của hắn khi tới đây, vì thế hắn cố gắng tách từng việc ra:" Ngươi muốn đầu trại chủ A Khúc, Phổ Long, Man Long và Hắc Nha à?"
Vân Sơ nói:" Đi thương lượng với phụ thân của ngươi đi, các tộc tây nam như huynh đệ của ta, nếu là chuyện nhà, chúng ta dùng gia pháp xử trí, không cần tới binh đao thì chúng ta không nên dùng binh đao là hơn."
"Mau mau xử lý xong mấy chuyện thối nát này, sau đó tiến hành giao dịch mới là điều ta muốn thấy. Ta nghĩ phụ thân ngươi vừa thống nhất Nam Chiếu, lúc này cần nghỉ ngươi dưỡng sức chứ không phải là chiến tranh."
Bì La Các lại hỏi:" Ngươi thực sự muốn giao dịch với bọn ta sao? Ta nghe nói chính ngươi đã hạ lệnh ngừng mọi chuyện mua bán với Nam Chiếu."
Vân Sơ ném một cái túi nhỏ vào lòng Bì La Các:" Số muối này đổi một tấm da báo, ngươi thấy đó có phải là giao dịch không?"
Bì La Các mở túi ra, thấy bên trong là muối trắng muốt, kích động chấm tay nếm thử:" Đây là muối thượng hạng, đem đổi một tấm da báo rất xứng đáng."
Vân Sơ thở dài:" Các ngươi bị che mắt quá lâu rồi, ở Trường An mua một tấm da báo đẹp làm đệm, đám gian thương nói, báo là do dũng sĩ giỏi nhất trong rừng mới bắt được, vì một tấm da báo mà còn chết rất nhiều người. Cho nên chúng nói, da báo quý lắm, ngươi đoán bọn ta cần bao nhiêu muối mới có thể mua được?"
Bì La Các liếm môi nói ra cái giá lớn nhất mà hắn có thể tưởng tượng được:" Mười cân à?”
Vân Sơ vẫy tay, lập tức có hai thân vệ đi khiêng một bao muối tới ném trước mặt Bì La Các.
Bì La Các nhảy dựng lên:" Sao nhiều thế?"
Lời vừa dứt thì thân vệ lại khiêng bao muối nữa ném lên bao muối kia. Bì La Các lảo đảo:" Sao có thể..."
Vân Sơ vỗ vỗ bao muối:" Bọn ta phải dùng hai bao muối mới có thể đổi được một tấm da báo đấy. Thế nên, ta mới cấm chỉ giao dịch bất công."
Bì La Các không tin lắm:" Phải đao giếng, đào giếng muối rất sau, dựng cái giá rất cao, cái cán rất dài, sau đó dùng trâu kéo cán lên, mới lấy được ít nước muối, sau đó dùng lửa đun khô, mới có thể lấy được ít muối quý giá. Sao có thể đem chừng đó muối ra đổi một tấm da báo chứ?"
Vân Sơ giang rộng tay:" Đại Đường rộng lắm, cách thức lấy muối cũng rất khác biệt. Trong Thục lấy muối tốn công như thế, nhưng ở bên bờ biển, người ta chỉ cần đào kênh, đợi thủy triều lên nước muối sẽ tự động chảy vào ruộng muối. Sau đó lợi mặt trời làm nước muối bay hơi, thế là có được muối."
"Còn có những nơi, muối ở ngay mặt đất, mọi người chỉ cần xúc vào bao tải là có thể đem đi bán."
"Cho nên muối không hề đắt."
"Chúng ta vì giao dịch quá ít nên mới không biết nhu cầu thực sự của Nam Chiếu, như ta tới giờ mới biết các ngươi không có đủ vải gai, thậm chí không có giày để đi."
Bì La Các kiêu ngạo nói:" Đi chân đất mới có thể di chuyển dễ dàng trong rừng."
"Ngươi nhầm rồi." Vân Sơ gọi thân vệ mang cho một đối giày nhiều lớp đế, rồi ném cho Bì La Các:" Trời lạnh dần rồi, đi vào đi, sẽ không ảnh hưởng tới việc ngươi đi lại như bay trong rừng đâu."
"Các ngươi không có nhà, sống trong sơn động nói mình không cần nhà, các ngươi không biết trông lương thực lại nói là trong rừng có đủ cái ăn không cần trồng trọt, các ngươi không có y phục mặc lại nói là mặc da thú tốt hơn. Giờ ngay cả không có giày để đi thì nói là ảnh hưởng các ngươi đi lại trong rừng."
"Bì La Các, ngươi là đứa trẻ thông minh, ngươi trả lời ta đi, như thế thật sự là tốt sao?"
Bì La Các không trả lời được, hắn nói dối là để che giấu xấu hổ, hắn không muốn nói dối trắng trợn, nên hắn im lặng. Vân Sơ tiếp tục nói:" Vì người sống cùng với lợn nên mới dễ mắc bệnh, trẻ con ăn không đủ no nên mới không lớn được, nữ nhân không có nhà ấm áp thì khó sinh con, người già chịu khổ quá nhiều nên không thọ."
"Các ngươi sống ở trong rừng rất nhiều năm rồi, gân như ngang với thời gian bọn ta sống ở bình nguyên, nhưng các ngươi có bao người, Đại Đường có bao người?"
"Chính vì các ngươi không hiểu xây nhà sưởi ấm, không biết dệt vải, các ngươi phải chiến đấu với mãnh thú trong rừng. Còn người ở bình nguyên không phải làm thế, sói đã tuyệt tích ở phụ cận Trường An, loại mãnh thú như gấu khoang sống trong thành thoải mái, dù là trẻ con cũng có thể chơi với chúng."
"Ngươi đã biết ta muốn gì, vậy đưa chúng tới đây, ta không giết chúng, mà đưa chúng tới Lạc Dương, để chúng tự mình nói với hoàng đế, vì sao phải phản kháng."
"Ta nghĩ chỉ cần nói rõ, hoàng đế cũng sẽ không có lý do gì để giết chúng."
"Bì La Các đi đi, ta biết phụ thân ngươi ở trong khu rừng cách Thành Đô không xa. Nói với hắn, hắn không cần khẩn trương, ta không muốn đánh trận, chỉ cần đưa người tới, chúng ta sẽ lập tức giao dịch."
Bì La Các cúi đầu:" Ta biết đây là mưu kế của ngươi, nhưng ta sẽ đem lời của ngươi nói với phụ thân."
Vân Sơ lắc đầu:" Nếu phụ thân ngươi vì thấy ngươi sống sót trở vê mà muốn giết ngươi, ngươi nói với hắn, ta muốn nói chuyện trực diện với hắn, ta muốn hỏi hắn thực sự muốn làm kẻ địch của Đại Đường à?"
Sau đó Trương Đông Hải nhận lệnh đưa Bì La Các đi tham quan quân doanh Đại Đường, xem giáp sĩ luyện tập quân trận, xem chợ giao dịch tấp nập, xem bãi để hàng rộng lớn rồi đưa Bì La Các về.
Tiên Bì La Các đi xa rồi, Trương Đông Hải quay về lầu soái, tới bên Vân Sơ hỏi nhỏ:" Đại soái, liệu chúng có đưa người chúng ta cần tới không?"
Vân Sơ lúc này đang cầm một cái chải to, chải cái tai to như quạt của con voi mẹ:” Không đâu."
"Vậy đại soái thấy chúng sẽ tới đánh lén chúng ta để cướp vật tư?" "Không đâu."
Trương Đông Hải khó hiểu:" Vậy đại soái thả hắn đi không phải đáng tiếc sao?
Vân Sơ dừng tay nói:" Ngươi nói chưa chính xác lắm, cũng không hoàn toàn sai, ta nghĩ Thịnh La Bì sẽ giả vờ đưa những dũng sĩ đó tới, để đám người đó kiếm cơ hội gây náo loạn, sau đó dẫn đại quân vượt rừng núi tới đánh lén chúng ta."
Trương Đông Hải chỉ sợ địch không tới, hắn biết đại soái sai hắn dẫn Bì La Các đi xem số vật tư nhiều không đếm xuể, lại xem các nơi trong quân doanh là kế dụ địch:" Nếu bọn chúng làm thế, mong đại soái không nương tay, không cần đưa chúng tới Lạc Dương làm gì."
"Đương nhiên, nếu chúng có ý đồ xấu, vậy cứ chặt đầu ướp muối đem về Lạc Dương thôi."
"Mạt tướng thấy Bì La Các không phải kẻ vô dụng như hắn nói đâu, mà là một tên dã tâm bừng bừng, hắn tới đây có khi là thăm dò hư thực của chúng ta."
Vân Sơ chuyển sang bên kia tiếp tục chải da cho voi, con voi hưởng thụ lắm:" Hảo hán vùng man hoang đa phần thích mạo hiểm, đợi hắn lén lút tới đốt vật tư lương thảo của chúng ta thì đừng làm khó hắn quá, ta thích đứa bé này, tương lai còn có tác dụng lớn."
"Ngươi chuẩn bị trước đi."
Trương Đông Hải trước kia cũng từng cầm quân đánh trận, làm mật điệp thì nát chứ làm tướng quân vẫn rất hợp cách:" Mạt tướng nghĩ đầu tháng hắn sẽ tới, khi đó không có trăng, trời lạnh hơn sẽ có gió tây bắc, sẽ là lúc thích hợp để phóng hỏa."
"Ngay tối nay mạt tướng sẽ chuẩn bị."
Nói xong thi lễ đi ngay.
ebookshop.vn