Q7 - Chương 033: Thiếu niên nhân gian.
Q7 - Chương 033: Thiếu niên nhân gian.Q7 - Chương 033: Thiếu niên nhân gian.
Tới tối ăn cơm trong quân trướng chỉ còn lại Vân Sơ và Lý Tư, mười mấy con voi đều ở ngoài lều, chân chúng buộc thừng da trâu, kỳ thực thừng chỉ có tác dụng nhắc nhở chúng biết phạm vi hoạt động của chúng ở đâu thôi, chứ còn khó giữ nổi con voi nhỏ nhất.
Vân Sơ sau khi để chúng quen ở với mình thì chuyển chúng vào sống ở quân doanh, thích ứng với những âm thanh trong quân, thời gian tới y sẽ huấn luyện cho chúng quen với tiếng thuốc nổ.
Chỉ cần qua được bài huấn luyện này, tin rằng chúng sẽ là trợ thủ đắc lực khi tiến vào rừng rập tây nam.
Hôm nay Vân Sơ tự mình làm mỳ, nhưng Lý Tư không có tâm trạng ăn uống, bát mì ngon lành bị nàng quấy vữa thành hồ.
Vân Sơ nói giao việc này cho Vân Cẩn là hoàn toàn giao cho nó, y không giám sát quá trình, chỉ đợi kết quả thôi, nên không rõ Vân Cẩn đang làm gì, bây giờ nhìn phản ứng của Lý Tư là hiểu:" Hôm nay đám Vân Cẩn hành động à?"
"Vâng, ngay đêm nay, theo tin tức Chu Hưng truyền tới thì người trong Văn Thù Điện không dễ trêu chọc, còn có cả loại hòa thượng kiểu tử sĩ, rất hung hãn."
"Lạc đà gầy còn to hơn ngựa mà, Văn Thù Viện một mình đấu Phật môn trong Thục bao năm, chắc chắn có vốn liếng."
Lý Tư tiếp tục lấy đũa đâm chọc bừa bãi vào bát mỳ:" Con sợ có thương vong."
Vân Sơ trầm mặc chốc lát:" Chuyện này đối với chúng mà nói thì không quá giai nan, nếu chỉ một cuộc so đấu cấp thấp này mà chúng bất hạnh chết đi, vậy đó là số mạng của chúng."
Lý Tư nghe tới chết người thì cuống lên:" A gia không lo cho Mỹ Ngọc Nhi sao?"
"Lo chứ, nhưng việc cần làm vẫn phải làm thôi, chẳng lẽ vì ta lo lắng mà không cho nó làm gì hết sao? Tương lai nó phải gánh vác Vân gia, những chuyện thế này nó phải trải qua, tốt nhất để nó có kinh nghiệm bây giờ, ta còn có thể sửa sai cho nó, còn hơn sau này bàng hoàng ứng phó."
Vân Sơ thấy Lý Tư không có tâm trạng ăn uống thì đổ bát mỳ bị chọc vữa của nàng vào bát mỳ của mình, xì xụp ăn, mặc dù y thích sạch, nhưng ăn đồ thừa của con cái thì không thấy có gì bài xích. Như chuyện ăn đồ ăn thừa của Lý Tư thì từ khi đứa bé này còn nhỏ, y ăn vô số lần rồi.
Hơn nữa một Vân Sơ làm đại tướng quân khác một Vân Sơ làm huyện lệnh, cũng khác Vân Sơ ở nhà, trong quân, không có gì là không thể ăn.
Không có Ôn Nhu ở bên cạnh, xung quanh toàn loại người khó tin tưởng được, Vân Sơ vẫn làm việc tới rất khuya, Lý Tư ở bên giúp mài mực, sắp xếp văn thư cũng ngủ gật rồi.
Đêm khuya tĩnh mịch, trừ tiếng quấy nước của đám cá chuồn ở Đô Giang Yển, quân doanh yên tĩnh khác thường.
Cũng là dưới bóng đêm tĩnh mịch, Vân Cẩn buộc khăn đen che mặt, ngồi trên một cây tùng, cố nén hồi hộp kích động trong lòng, cẩn thận nhìn Văn Thù Điện dưới chân.
Trải qua một ngày huyên náo, người trong Văn Thù Điện đã mệt mỏi, trừ phật đường còn hắt ra chút ánh sáng leo lét, những nơi khác gần như chìm trong bóng tối.
Đám lý Thừa Tu đục hai cái lỗ lở tường viện phía bắc, thừng đã buộc xong, đợi tín hiệu là ngựa ngoài tường sẽ đồng loạt ra sức kéo sập tường viện.
Một đám hòa thượng tay cầm giới đao lưỡi rộng đợi sẵn trong bóng tối, chỉ cần tường sập là xông vào. Ánh trăng lạnh chiếu lên đầu trọc của bọn họ, phản xạ ánh sáng lạnh như sắt.
Độ Hải thiền sư to béo ngồi khoanh chân dưới cây tùng Vân Cẩn ẩn nấp, tựa hồ đang tụng kinh.
Đêm cứ vậy trôi đi, đến khi trăng sáng sắp xuống núi, một tiếng dạ điểu đột nhiên vang lên.
Tám con ngựa đợi sẵn ngoài tường đồng loạt kéo, bức tường lớn lung lay rồi đổ sầm. Độ Tâm hòa thượng cao lớn vạm vỡ mặt buộc khăn đen, vuốt râu dài phất tay, sau đó là người đầu tên xông qua lỗ hổng chưa bụi mù mịt chưa tan, cứ thế dũng mãnh đánh vào.
Cách lỗ hổng không xa chính là phật đường của Văn Thù Viện, mọi người đánh tới cửa phật đường thì nghe thấy tiếng niệm phật hiệu vang dội.
"A di đà phật, hung đồ dừng tay."
Độ Tâm hòa thượng nhìn Trừng Không tay cầm mã sóc, nói:" Các ngươi quả nhiên là dư nghiệt tiền triều."
Trừng Không cười ha hả:" Sớm biết gian kế của các ngươi, lão nạp đã đợi lâu rồi."
"Ha ha ha, bọn ta đã dám tới, tất nhiên không lý gì tay không mà về."
Ở ngoài, Vân Cẩn thấy tường sập một lúc rồi mà chẳng hề có âm thanh chiến đấu truyền ra, từ trên cây tuột xuống:" Đại sư, họ đang làm gì thế?"
Độ Hải thiền sư mở mắt ra:" Biện kinhl"
"Chúng ta tới đây là để làm cường đạo, biện kinh làm cái gì?"
"Lý không biện không rõ.'
Vân Cẩn sốt ruột:" Đi ăn cướp thì phải chú trọng tới như lửa, đi như gió chứ, đợi biện luận rõ ràng đạo lý rồi thì cướp cái gì?"
Độ Hải thiên sư vẫn bình thản như không:" Đám người lão nạp tới để vệ đạo, không phải để cướp."
Vân Cẩn không ngờ ông ta mặt dày như thế, bây giờ cái xấu đổ hết lên đầu nó rồi, nhất thời không nói lại được. Mà phía bên Văn Thù Viện, Độ Tâm và Trừng Không mỗi người một câu tranh luận không thôi, trong lòng nó sốt ruột. Xảy ra chuyện ngoài dự liệu, Vân Cẩn liền tới tìm Lý Thừa Thu thương lượng. Thế là Lý Thừa Tu vốn đảm nhận đội thứ hai chi viện khi cần kíp, dẫn 200 tên hoàn khố xông vào.
Làm sao dụ được đám hoàn khố đi theo thì dễ thôi, Ôn Hoan tới diễn thuyết một hồi nói trong Văn Thù Viện tiền nhiều như núi, mỹ nữ như mây, đám hoàn khố không sợ trời không sợ đất đang rảnh rỗi làm sao nhịn được. Thế là hiệu lệnh vừa phát ra, cả đám la hét, kéo vào như thủy triều.
Độ Hải thiền sư thấy đám hoàn khố và hòa thượng Văn Thù Viện đánh nhau loạn xạ, môi khẽ hiện nụ cười, ông ta định quay sang an ủi Vân Cẩn vài câu, tránh thiếu niên này biết bị lợi dụng mà nổi giận.
Ông ta tất nhiên chẳng sợ Vân Cẩn, nhưng cha nó là nhân vật không ai dám trêu chọc, vuốt mặt phải nể mũi.
Thế nhưng quay đầu tìm khắp nơi không thấy Vân Cẩn mà lại thấy rất nhiều hắc y nhân rưới dầu hỏa vào Văn Thu Viện.
Tim Độ Hải thắt lại, chuyện này không giống thương lượng trước đó, phải biết rằng tài sản trong Văn Thù Viện thuộc vê chùa Bạch Vân, còn tiên tài mỹ nữ thuộc về Vân Cẩn. Bây giờ cho một mồi lửa thiêu Văn Thù Viện thì ông ta vất vả có được cái gì nữa?
"Cứu hỏa...' Độ Hải ra sức hét lên:
Một tên hắc y nhân quay đầu lại cười với Độ Hải, sau đó ném đuốc vào Văn Thù Viện.