Q7 - Chương 035: Thiếu niên cường đạo. (2)
Q7 - Chương 035: Thiếu niên cường đạo. (2)Q7 - Chương 035: Thiếu niên cường đạo. (2)
Trên đường tới hậu viện, xác hòa thượng nằm vương vãi, đám hoàn khố đi tới đâu không để lại người sống, hung mãnh vô cùng, cũng phải thôi, ưu điểm lớn nhất của đám đó là chẳng biết sợ là gì mà. Vân Cẩn chạy sau còn chú ý xem có hòa thượng nào giả chết không giải quyết hết.
Đợi Vân Cẩn chạy tới La Hán Đường thì Lý Thừa Tu đang ở đó, chưa đợi nó hỏi, đã nói trước:" Thập bát la hán toàn là vàng thật, không di chuyển nổi."
Vân Cẩn chạy vào, không chút suy nghĩ chém luôn cánh tay giơ cao của Phục Hổ La Hán, nghe keng một tiếng, nhát chém toàn lực của nó không ngờ khiến cánh tay rơi xuống đất. Lý Thừa Tu mang đuốc tới tra vết chém chấn kinh, không ngờ đám hòa thượng bất lương đó nhiều tiền như vậy.
Cho dù kim thân của thập bát la hán là rỗng, nhưng cánh tay Vân Cẩn chém đứt phải nặng 30 cân.
Tức thì Lý Thừa Tu gọi huynh đệ Trình gia tới, lấy vũ khí nặng ra, hai chăm người điên cuồng chém vào tượng thập bát la hán. Chẳng mấy chốc chẳng những Phục Hổ La Hán không còn tay, Hàng Long La Hán mất rồng, Thác Tháp La Hán mất tháp, bát của Cử Bát La Hán bị đập vỡ, Tham Thủ La Hán mất hai tay, Oạt Nhĩ La Hát mất đôi tai lớn, hàng mi của Trường Mi La Hán rơi xuống đất.
Tới tận khi Trình Long hít hơi lấy sức, dùng tuyên hoa đại phủ chém rụng đầu ngả về phía trước của Phục Hổ La Hán, hứng trí phá hoại của đám hoàn khố ngày một lớn, kéo nhau tới mượn tuyên hoa đại phủ của Trình Long, chơi quên trời đất ...
Vân Cẩn không tham gia vào màn này, nó tới đây không phải để chơi đùa, cũng không phải để phá hoại, tay câm nén hương giờ, nhìn hương chỉ còn một tấc thì lại lần nữa thổi còi. Đám người đang dốc sức tấn công tượng la hán bị Lý Thừa Tu đá đít nhanh chóng dừng tay, mỗi người nhặt một món linh kiện của tượng la hán cho vào ba lô, sau đó rút lui một cách trật tự.
Khi Vân Cẩn kiểm tra xem còn sót ai không thì tượng thập bát la hán biến thành cục vàng không có chỗ nào nhô ra. Trước khi đi Vân Cẩn còn ném bó đuốc, sau đó mới tung mình bay ra khỏi La Hán Đường, đạp xéo chân tường hai bước, vươn tay chụp lấy gờ tường, đu qua đu lại vài cái rồi vượt qua tường. Đáp đất an toàn Vân Cẩn lần nữa thổi còi, lần này là hồi còi dài chói tai, đây là tín hiệu rút lui.
Đợi đám hắc y nhân người khiêng kẻ vác chạy vào rừng bên cạnh, phía Vũ Hầu Từ truyền tới tiếng vó ngựa rầm rập.
Vân Cẩn đứng trên một cây tùng nhìn từng đội binh mã bao vây toàn bộ Văn Thù Viện, ngay cả đám Độ Tâm cũng ngoan ngoãn quỳ xuống đất. Tới lúc này nó mới từ trên cây tụt xuống, cùng Lý Thừa Tu phụ trách đoạn hậu chạy về phía quân doanh phía tây.
"Thương vong ra sao?”
"Hai mươi bảy người bị thương, không ai chết."
" Cứu được Thục nữ không?”
"Sáu mươi tám người, nhưng Thục nữ không nhiều, chủ yếu là nữ tử dị tộc. Ba tháng trước bọn chúng vừa mới đưa một đợt Thục nữ tới Trường An, những nữ tử dị tộc này phải ở dưới địa đạo một thời gian, vừa để da trắng hơn, vừa học tiếng Đại Đường."
Tới đây coi như cả hai mục tiêu của bọn họ đều đã hoàn thành rồi.
Có điều Chu Hưng dù thần thông quảng tới mấy thì cũng không phải là ở địa bàn của mình, vài trăm nhân thủ không đủ giải quyết mọi việc.
Chắc chắn rất nhiều quan viên có dây dưa với Văn Thù Viện đủ thời gian mang tài sản trốn khỏi Thành Đô.
Đó là điểm không hay của phá án khác vùng, nếu là ở hai nơi Trường An, Lạc Dương, trong thanh có đủ binh mã cho Chu Hưng điều động, hoàn thành bố trí vây bắt phức tạp.
Ở Thành Đô thì không thể nào, sau khi Dương Văn Hoa chết, binh quyền hộ vệ nơi này rơi vào tay Quách Tử Bình, cho dù là Vân Sơ cũng phải ra lệnh thông qua Quách Tử Bình mới điều động được. Làm như thế hiệu quả vô cùng kém.
Khi trời sáng, người ở lại doanh trại cầu Thất Tinh đều uể oải lười nhác, chẳng hề giống quân doanh.
Bộ dạng đó hoàn toàn không phải do ngụy trang ra, từ khi Vân Sơ dẫn đại quân rời Thành Đô, đám hoàn khố ở lại quân doanh cầu Thất Tinh khôi phục bản tính tùy tiện của mình.
Nhưng với chuyện hôm qua thì mọi người đều ngậm miệng không nhắc tới.
Vân Cẩn trở về rửa ráy sạch sẽ, cho rằng Quách Tử Bình sẽ hùng hổ tới quân doanh hỏi tội, kết quả suốt cả sáng cứ thế trôi qua trong yên bình, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tới lúc ăn trưa, Chu Hưng dẫn người tới tim nó.
Vân Cẩn pha trà đãi khách báo:" Chu thúc, Quách Tử Bình không có phản ứng gì, chuyện này thật bất thường."
Bàn bạc loại chuyện này với một thằng nhóc, Chu Hưng không tự nhiên cho lắm:" Ông ta chỉ bắt giam Độ Tâm, Trừng Không, các tăng nhân khác chia ra giữa trong chùa Bạch Vân và Văn Thù Viện, xem ra là chuẩn bị coi là Phật môn đấu đá nhau."
Vân Cẩn thì chẳng có gì thiếu tự nhiên, từ nhỏ nó cùng mẹ đi tham gia đủ loại trường hợp thay a gia, nên thái độ rất nghiêm túc:" Xem ra Quách Tử Bình muốn chạy rồi..."
Đây cũng là suy nghĩ của Chu Hưng, không ngờ Vân Cẩn nghe một cái đoán ra ngay được, liền muốn thử nó:" Ngươi nói xem ông ta chạy đi đâu được?"
"Ông ta gây án ở Đại Đường thì dù chạy tới cùng trời cuối đất cũng không thoát được." Vân Cẩn tự tin nói:
Chu Hưng lắc đầu:" Theo ta ước chừng, tội của ông ta mà đào bới ra thì nhẹ nhất cũng là tru di tam tộc, không thể chạy hết."
"Ý Chu thúc là ông ta có khuynh hướng mưu phản? Nhưng phủ binh không do họ quản hạt, làm phản chỉ có đường chết ..." Vân Cẩn nói tới đó ồ một tiếng:" Nếu thế thì Chu thúc nguy hiểm rồi." Chu Hưng lần nữa bất ngờ, thằng bé này nhìn không giống đứa quá xuất sắc, nhưng tư duy rất nhạy bén, nắm bắt mọi chuyện nhanh, nếu có thêm sự quyết đoán nữa sẽ là nhân vật hợp với vai trò lãnh đạo quân hùng rồi:" Bọn chúng chỉ có thể âm thầm hành động thôi, nếu ta rời Thành Đô, nói không chừng bách tính sẽ bị chúng lôi kéo, như vậy loạn sẽ rất lớn."
"Sinh tử cá nhân ta đáng là gì."
Vân Cẩn đứng dậy kính cẩn thi lễ:" Nếu tình thế nguy cấp, Chu thúc có thể tới quân doanh ta."
Người đời ai ai cũng coi hắn là khốc lại, ác quỷ, nhận một lễ này đến cả người sắt đa như Chu Hưng có chút cảm giác tri kỷ, cười nói:" Nếu tình thế nguy cấp, mỗ ắt lấy mạng báo đáp ơn tri ngộ của bệ hạ."
Tiên Chu Hưng đi rồi, Vân Cẩn không khỏi có chút thay đổi cái nhìn về người này, nó thấy nếu để Chu Hưng chết ở nơi đây thì thực sự quá oan uổng.
Hắn chắc chắn chẳng phải người tốt, nhưng sự tồn tại của hắn còn có ích hơn khối thứ tự tọi là trung thần gì đó.