Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1510 - Q7 - Chương 036: Thế Giới Người Lớn Phức Tạp.

Q7 - Chương 036: Thế giới người lớn phức tạp. Q7 - Chương 036: Thế giới người lớn phức tạp.Q7 - Chương 036: Thế giới người lớn phức tạp.

Nhìn theo bóng lưng Chu Hưng rời đi, Vân Cẩn không khỏi suy nghĩ miên man, một loạt sự việc xảy ra gần đây khiến nó suy nghĩ nhiều lắm, nó cũng nghi ngờ rất nhiều chuyện tưởng chừng đã rõ ràng. Ví dụ nguồn cơn phát sinh mọi thứ ở Thành Đô không phải là Dương Văn Hoa, Quách Tử Bình tham ô, phạm pháp.

Mà là có vẻ như vì thái tử muốn đất Thục.

Chỉ có giết chết đám người này, nhân mã thuộc hệ thái tử mới có thể tiến vào Thục, đây là một đáp án vô cùng lớn gan, nhưng Vân Cẩn càng nghĩ càng hợp lý.

Đất Thục núi cao nước hiểm tự thành vùng trời riêng, hơn nữa chỉ cần nối liền với Quan Trung sẽ thành cơ sở của đế nghiệp. Đại Đường hiện nay trừ thái tử ra, bất kỳ ai nhúng tay vào đây chỉ có chết.

Dựa vào số mật tấu lấy trộm của Bách ky ti mà nó đọc được thì hoàng hậu đã can thiệp vào đất Thục nhiều năm, nhưng tiến triển không tốt, đó là vì bị đám quan viên bản địa như Dương Văn Hoa kiên định cản trở.

Chương Cống ở Lợi Châu ra sức lấy lòng hoàng hậu, kỳ thực che giấu sự vô dụng của hắn.

Nếu luận tới tình trạng tham ô thì Liêu Đông, Quảng Châu còn nát hơn ở trong Thục nhiều lắm, có thể nói đã tới mức vơ vét không còn giới hạn gì nữa rồi. Ôn bá bá hay kể chuyện triều đình, quan trường cho bọn nó nghe từng kể như vậy, Địch bá bá cũng đã xác nhận.

Khả năng cao là hoàng đế không coi trọng việc man tộc làm loạn, phái a gia vào Thục, kỳ thực muốn lợi dụng tính cách của a gia để thanh trừng nơi này, vì đám tham quan ô lại trong Thục muốn lôi kéo, mua chuộc, hủ hóa a gia đều không thể làm được.

Nhưng hoàng đế cũng đề phòng a gia trực tiếp can dự vào chính vụ đất Thục, cho nên phái Chu Hưng theo, cũng là nhân vật cả a gia cũng không thể mua chuộc.

Dù hoàng đế, hoàng hậu hay thái tử thì chỉ muốn tranh đoạt kiểm soát đất Thục mà thôi, với hoàn cảnh đó kỳ thực Chu Hưng có thể bỏ chạy, nhưng Chu Hưng đơn thuần cho rằng hoàng đế phái hắn tới Thục là vì thanh trừng đám chuột béo trong Thục.

Đây là chuyện Chu Hưng cực kỳ thích làm, thích tới không cần mạng, lại có a gia làm chỗ dựa, mà Chu Hưng là nhân vật a gia chẳng thể mua chuộc được.

Vân Cẩn nhưng càng nghĩ càng thấy thuật dùng người của hoàng đế đáng sợ.

Vậy còn a gia muốn gì, dựa vào những điều a gia, Ôn bá bá, Địch bá bá chỉ dạy, nó có thể suy đoán ra mục đích của hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, dù nó không dám khẳng định mình đúng hoàn toàn, song dù sai lệch vẫn trong phạm vi có thể suy đoán được. Nhưng về a gia, Vân Cẩn nghĩ không ra, nhìn toàn bộ hành động của a gia từ khi lên đường hành quân tới giờ cứ như người không liên quan, hành động tùy cảm hứng thôi vậy.

Theo điều nó biết, gần đây a gia toàn chơi với đàn voi lớn, thậm chí còn ăn ngủ cùng chúng.

Bất kể quyền lực, tiên bạc, địa vị đều không phải thứ a gia theo đuổi, cả mỹ nữ cũng không, a gia rốt cuộc muốn cái gì chứ, a gia khắc chế dục vọng bản thân như vậy vì cái gì?

Vân Cẩn nghĩ một lúc mà đau đầu, thế giới của người lớn quá phức tạp với nó, nhưng nó phải đối diện, vì nó đang ngày càng tới gần thế giới đó rồi.

Đến buổi chiều thì Độ Hải thiền sư đến quân doanh, xem ra hòa thượng béo này kịp chạy thoát trước khi quan binh bao vây Văn Thù Viện.

Ba mươi mốt hòa thượng của chùa Bạch Vân bị chết, chuyện này làm Vân Cẩn bất ngờ.

"Sau khi lửa lớn ngăn cách tiền đường và hậu trạch của Văn Thù Viện, đám hòa thượng ở đó liền lên cơn điên..."

Độ Hải thiền sư kể lại chuyện đại chiến hôm qua mà chưa hết sợ.

"Lão nạp vốn cho rằng các ngươi sẽ tham dự trận chiến này, như thế chúng ta có ưu thế áp đảo Văn Thù Viện, không ngờ các ngươi nửa đường lén chạy đi trộm vàng và Thục nữ. Thế tử làm thế là đẩy Phật môn lên giàn thiêu, không sợ làm mất lòng đệ tử Phật môn sao?”

Vân Cẩn kinh ngạc vì sự mặt dày của lão già này, chuyện gì ông ta cũng có thể nói đàng hoàng được, song chỉ cần chưa trở mặt hoàn toàn thì thể diện bề ngoài vẫn phải giữ:" A gia ta nói, chuyện của Phật gia, người ngoài tham dự vào là xem thường quyết tâm thanh trừ bại hoại nội bộ Phật môn."

Độ Hải thiền sư nhìn Vân Cẩn chằm chằm:" A gia của thế tử khi ở chùa Đại Từ Ân không nói thế, khi đó còn có cả Khuy Cơ đại sư có thể chứng minh. A gia thế tử nói một khi vào Thục sẽ toàn lực hỗ trợ Phật môn thanh trừng bại hoại, đứng vững chân trong Thục."

Vân Cẩn bình tĩnh nói:" Nếu không có a gia, Chu Hưng sao có thể nể mặt tham dự vào chuyện này, vạch trần bộ mặt của yêu tăng? A gia giúp Phật môn nhưng không can thiệp vào tranh đấu nội bộ của Phật môn."

"Cho nên trước kia những lời a gia ta nói với đại sư trước mặt Khuy Cơ đại sư, so với kết quả bây giờ có gì khác nhau sao? A gia ta đều làm được rồi."

"Đoán chừng vài ngày nữa hòa thượng Văn Thù Viện sẽ chạy hết thôi."

Độ Hải thiền sư mới đầu bắt nạt Vân Cẩn ít tuổi nên mới có hành vi ngang nhiên như thế, không ngờ đứa bé này đối đáp đâu vào đó như vậy, ông ta cũng muốn gây áp lực với nó, chuyện trở mặt là không thể nào, chắp tay niệm Phật hiệu:" A di đà phật, nếu thế tử nói thế, lão nạp đợi thêm vài ngày là được."

Vận mệnh quan viên đất Thục thế nào không ở Thục mà là ở Lạc Dương, Trường An xa Xôi.

Quyết định lợi ích đất Thục cũng không phải ở Thục mà là ở Lạc Dương, Trường An.

Người nào biết đều đã biết cả rồi, chỉ có bách tính Thành Đô là bị che mắt bịt tai mà thôi, Văn Thù Viện là ngôi chùa số một tây nam, cao tăng đại đức nơi đó được bách tính sùng bái chiều năm, tránh tín ngưỡng bách tính sụp đổ, nên chuyện ở Văn Thù Viện chỉ có thể do xung đột nội bộ Phật môn, hơn nữa tương đối ôn hòa.

Chuyện bình an vui vẻ thì cần lan truyền rộng rãi trong bách tính thiên hạ, còn về phần những chuyện tối tăm dơ bẩn dày vò người ta, cứ để số ít người gánh chịu là được.

Sở dĩ phải làm thế là vì nuôi dưỡng chữ thiện trong lòng bách tính, để họ hiểu mình sống trong hoàn cảnh bình an vui vẻ, như vậy thế giới này mới giữ được yên bình.

Khi Vân Cẩn chỉ huy đám hoàn khố trang bị tới tận răng đi tới các thủy đạo mai phục hòa thượng Văn Thù Viện để đột kích lần cuối, Vân Sơ ở quân doanh Đô Giang Yển nghênh đón một đêm không trăng.

Một đám dã nhân trần truồng dưới sự theo dõi của phủ binh lặng lẽ xuống nước, mỗi người họ mang một túi da thú căng phòng, trôi không tiếng động trên mặt nước.

Nhìn chúng thuận dòng mà đi, một phủ binh trẻ hỏi đội chính bên cạnh:" Đội chính, trời tối như thế nếu bọn chúng trôi qua đại doanh thì sao?"

Đội chính giũ sương đọng trên áo tơi:" Mắt dã nhân tinh lắm, giống ngươi vậy, có thể nhìn thấy được trong đêm."

"Vì sao trong quân lại có ít người nhìn được trong đêm như thế?"

"Ngươi hỏi nhiều quá, vừa rồi đêm rõ số người của bọn chúng chưa?"

Tiểu binh đáp:" Hai trăm sáu ba tên."

Đội chính giật mình:" Đếm rõ ràng thế."

"Hì hì, mẹ ta nói ta là do cú mèo chuyển sinh."

"Cũng đúng, cha ngươi là đồ tể, thường xuyên giết lợn, xung quanh nhà ngươi nhiều cú mèo, nói không chừng ngươi do cú mèo chuyển sinh. Cứ tiếp tục theo dõi, ta đi bẩm báo với lữ soái là dã nhân đã tới."

Tiểu binh do cú mèo chuyển sinh tuân lệnh, tiếp tục ẩn mình dưới áo tơi, nhìn chằm chằm xuống sông.
Bình Luận (0)
Comment