Q7 - Chương 037: Chỉ tiết quyết định thành bại. (1)
Q7 - Chương 037: Chỉ tiết quyết định thành bại. (1)Q7 - Chương 037: Chỉ tiết quyết định thành bại. (1)
Đám dã nhân rõ ràng rất thông thạo con sông này, cho dù nước Dân Giang chảy rất siết, bọn họ ôm những chiếc túi da thổi căng nối chặt với nhau, dù thi thoảng thân thể cọ vào đá ngầm trong nước cũng căn răng không kêu tiếng nào.
Khi vượt qua Phi Ngư Khẩu, vài dã nhân lấy ra mấy thanh trúc dài, lấy trúc làm mái chèo, thân thể làm bè, vượt qua được chỗ nước siết, nối nhau tới chuẩn xác Bảo Bình Khẩu.
Nơi này nước chảy chậm hẳn lại, bọn họ lại trôi đi thêm nửa canh giờ, Bì La Các trong nước dựng tai lên nghe kỹ động tĩnh bên bờ.
Lần trước tới quân doanh Vân Sơ, hắn không chỉ một lần tới bên kênh dẫn nước của Bảo Bình Khẩu, nhìn có vẻ tham quan công trình thủy lợi, nhưng kỳ thực hắn càng chú ý động tĩnh bên bờ.
Trong tai của hắn, âm thanh ở chợ giao dịch khác, âm thanh trong quân doanh khác, âm thanh ở truy trọng doanh lại khác, dù là âm thanh vào ban ngay hay ban đêm cũng khác. Nhưng có những thanh âm cố định, dù là đêm, hay ngày cũng sẽ xuất hiện.
Những thanh âm cố định này chính là phương thức hắn phân biệt phương hướng.
Trương Đông Hải lo bọn chúng sẽ trôi qua truy trọng doanh, cho nên chuyên môn sai phủ binh tuần tra giơ cao mõ, thi thoảng hô - Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa.
Trên thực tế hắn quá lo rồi, nương theo chút ánh sáng chiếu vào mặt nước từ truy trọng doanh, Trương Đông Hải nhìn thấy bóng đen lố nhố từ kênh nước đen ngòm bò lên, giống như con rắn, âm thầm trườn qua đống cỏ khô tới doanh trại.
Nhìn đám người đó biến mất, Trương Đông Hải lẩm bẩm:" Chúng thoa dầu đen lên người."
Khi đám người được Bì La Các suất lĩnh đột ngột lấy vũ khí ra, Trương Đông Hải cũng không sao hiểu nổi chúng mang vũ khí theo thế nào.
"Túi da, nhất định là trước tiên cho vào túi da sau đó mới thổi hơi, khi đến nơi thì mở túi da ra, lấy vũ khí." Một tham mưu trẻ nhỏ giọng nói: Trương Đông Hải gật gù hiểu ra:" Một tuần hương sau mới để đội tuần tra tới, tránh thương vong không cần thiết, ngươi không cần ở đây nữa, đi giải thích tình hình cho đám đầu nhân man tộc đi."
Tham mưu nhận lệnh rời đi.
Trương Đông Hải lại nhìn về phía doanh trại trung quân của Vân Sơ, hỏi một chiết trùng đô úy:" Có cách nào nhận ra được Bì La Các trong đó không?”
Chiết trùng đô úy cười méo xẹo:" Phó soái, chúng đều đen xì xì, làm sao nhận ra được?"
"Làm sao đây, đại soái không cho hại tới Bì La Các."
"Dù sao bọn chúng cũng sẽ phong hỏa thiêu truy trọng doanh, lúc đó có lửa sẽ nhìn rõ thôi. Đợi lúc đó chúng ta động thủ cũng không muộn."
Trương Đông Hải nhìn chằm chằm vào bóng tối:" Nếu không tận mắt chứng kiến thực sự không ngờ tới, đám người này sống trong rừng, ngốc thì ngốc một chút, nhưng thân thủ này chúng ta không phục không được."
"Chỉ dựa vào mấy túi da, mấy thanh trúc mà có thể vượt qua hơn ba mươi dặm của dòng Dân Giang nước siết, còn tìm chuẩn xác tới truy trọng doanh trong quân doanh dài mười dặm. Trong quân doanh của chúng ta không có loại nhân tài này, nếu không nửa đêm tập kích trại địch há chẳng phải dễ như trở bàn tay."
Chiết trùng đô úy lại xem thường:" Giả sử chúng ta không đề phòng, chúng tìm được truy trọng doanh thì sao? Muốn phóng hỏa thiêu truy trọng doanh của chúng ta không dễ, chúng ta có trình tự phòng hỏa hoạn rất nghiêm ngặt, không đội quân nào khác của Đại Đường sánh được."
"Bọn chúng có cái gì nào? Chắc là có mỡ thú trong rừng, mỡ cá dưới nước, hai thứ này dùng đốt đèn, nấu cơm còn được, chứ lấy ra thiêu truy trọng doanh của chúng ta là nằm mơ nói mộng."
Trương Đông Hải nghe thế không khỏi lo lắng:" Nếu chúng mà không đốt được thì hỏng chuyện của đại soái mất."
Chiết trùng đô úy vỗ ngực:" Phó soái yên tâm, mạt tướng đã bố trí ít cỏ ở chỗ dễ ra tay rồi, lại còn phơi khô, châm lửa là cháy."
"Phó soái cứ đợi xem náo nhiệt là được."
Trương Đông Hải mắng:" Đại soái an bài chuyện gì đều có mục đích sâu xa, dù không hiểu cũng phải làm chính xác, không phải để các ngươi xem náo nhiệt."
Chiết trùng đô úy cười hì hì:" Ngày xưa Gia Cát Vũ Hầu bảy lần bắt Mạnh Hoạch, mỗi lần đều giết sạch quân hắn, chỉ thả hắn về. Sau liên tiếp bảy lần thất bại, Mạnh Hoạch không tìm được viện binh nữa, hết cách đành hàng. Mạt tướng đoán đại soái định dùng kế cũ của Gia Cát Vũ Hầu."
"Chỉ là thân phận của Bì La Các thấp quá, không đáng đại soái bỏ công sức lớn như thế."
Trương Đông Hải cũng đoán như vậy:" Ba mươi kết kỳ thực lật đi lật lại chỉ có chừng đó thôi, khác mỗi người dùng, dù kế cũ hay chiêu mới, cứ hiệu quả là được rồi."
"Ồ, chúng chui vào lưới sắt rồi, chúng không sợ đau sao?"
Chiết trùng đô úy mở to mắt:" Đúng là một đám tử sĩ, không sợ thương tích là gì."
Đúng lúc này ở trong truy trong doanh thi thoảng lác đác xuất hiện những đốm lửa.
Lúc này là canh bốn, Vân Sơ đợi trong lều soái rất lâu không thấy có báo cáo gì, ra khỏi lều hỏi Ân Nhị Hổ gác bên ngoài:" Sao phía truy trọng doanh còn chưa có động tính?"
Ấn Nhị Hổ nhỏ giọng nói:" Thuộc hạ cũng vừa biết tin, do mang đồ đánh lửa lội nước, nên chúng mãi không đánh lửa được, chỉ có khói bốc lên."
Vân Sơ thở dài:" Thực sự không được thì giúp chúng một tay."
Nói rồi vào lêu, uống một ngụm trà lạnh.
Nước trà lạnh xua đi cơn buồn ngủ, Vân Sơ lại tiếp túc lật chồng văn thư dày, tiếp tục làm việc, tình hình hơn ba mươi quân châu trong Thục, không những phải xem hết, còn phải tra xét kỹ càng, đây là công việc rất nặng.
Mới xem thêm được vài trang văn thư thì nghe thấy bước chân Lý Tư, thoáng cái nàng chạy vèo vào hớn hở nói với Vân Sơ:" A gia, a gia, Bì La Các cuối cùng đã châm được lửa rồi, đang đốt lửa khắp nơi đấy."
Vân Sơ cau mày mắng:" Cả quân doanh có mỗi con là nữ hài tử, vốn phạm vào cấm lệnh, đừng gây chú ý, chuyện này mà còn cũng đi xem à?"
Lý Tư nào có sợ, chạy tới ôm tay Vân Sơ cười khanh khách:" Con nhìn thấy bọn chúng tức tối vì không châm được lửa, buồn cười ơi là buồn cười, Trương tướng quân còn chuẩn bị để đội tuần tra đem lửa cho chúng."
"Nếu tối nay chúng không châm được lửa, a gia nói chúng phải làm sao?"
Nói rồi còn cười lăn ra thảm, Bì La Các chắc là kẻ địch khiến người ta buồn cười nhất rồi, thậm chí nói, những hành động này của hắn khiến lo lắng của quân Đường với việc hơn 6000 thiết giáp binh bị giết đã quét sạch.
"Cháy rồi..."
"Truy trọng doanh cháy rồi."
Lúc này ngoài lều truyền tới tiếng hò hét của quân sĩ, chỉ là lọt vào tai Lý Tư, tiếng hò hét này chẳng nghe ra có chút lo lắng nào, hình như là đang reo hò sung sướng, khiến nàng cười càng dữ.