Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1513 - Q6 - Chương 039: Tể Chấp Thiên Hạ. (1)

Q6 - Chương 039: Tể chấp thiên hạ. (1) Q6 - Chương 039: Tể chấp thiên hạ. (1)Q6 - Chương 039: Tể chấp thiên hạ. (1)

Bì La Các chưa xông vào được lều của Vân Sơ đã bị Ân Nhị Hổ thống lĩnh đám giáp sĩ ngăn cản, kỳ thực đây chẳng khác gì hành vi tự tìm lấy cái chết, người hắn mang theo đều là tinh nhuệ, người bên cạnh Vân Sơ thì lại không phải là tinh nhuệ sao? Chưa nói bất kể số lượng, trang bị, chúng đều kém xa.

Lúc này mặt trời đã chiếu sáng cả mặt đất.

Ân Nhị Hổ nhìn rõ ràng đó là đám người toàn thân bôi dầu đen. Ừm, trừ cái lủng lẳng giữa hai chân rất oai hùng ra thì chẳng còn gì đang nói, con đao trong tay bọn chúng là mảnh sắt mà thôi, chém vào giáp trụ của hắn có khi còn cong...

Bì La Các không dừng bước, hai tay giơ cao trường đao, la hét xông tới.

Ân Nhị Hổ rốt cuộc nhìn rõ ai là Bì La Các, thấy tên này đã xung phong vào tầm bắn của nỏ tiễn, liền chuyên môn lắp tên đỏ bắn bắn ngay tức thì.

Khoảng cách chỉ chừng mười trượng, nỏ tiễn gần như là vô địch, âm thanh nỏ tên vừa rời dây cung pặc một phạt là tiếng kêu của Bì La Các vang lên, tên xuyên qua đùi hắn.

Nhìn Bì La Các ngã xuống, mũi tên đỏ rực cắm vào mé ngoài đùi, khiến hắn mất năng lực hành động, song không bị trong thương, Ân Nhị Hổ phất tay.

Tức thì giáp sĩ sau lưng hắn nâng nỏ tiễn lên, đồng loạt bắn, hơn hai trăm man nhân như lúa mạch dưới lưỡi liềm của nông phu, đổ gục hàng loạt.

Trong quá trình đó, thậm chí không ai bỏ trốn hay đầu hàng, Bì La Các ngã xuống còn bò tới phía trước.

Tên tham mưu lắm mồm cũng giàu cảm xúc lắm, một tay đặt lên ngực mặt mày ảm đạm nói:" Không thể không phục, toàn là hảo hán của Nam Chiếu, chắc là tinh nhuệ các bộ lạc, vậy mà chết vô nghĩa."

"Thực sự là vô nghĩa, đốt được sáu cái kho chứa toàn cỏ khô ... Tiếc làm sao, nhưng hơn hai trăm nam nhỉ tốt, chỉ vài ngày thôi là cắt lại đủ số cỏ đó rồi ... Tiếc quá, tiếc quá, vừa rồi còn mạnh mẽ là vậy, giờ chết cả rồi, sao không đầu hàng, đại soái xưa nay nhân từ...'

Chẳng còn ai để ý tới tên tham mưu lắm lời đó nữa, đều chú ý Bì La Các đã chống trường đao đứng dậy, hắn vỗ ngực rống lên:" Bắn đi, bắn vào đây này"

Trương Đông Hải từ trong đội ngũ đi ra, tới bên Bì La Các đang hết sức kích động:" Thằng bé này, cứ không chịu nghe lời người lớn, đám hung thủ giết giáp sĩ Đại Đường này, ngươi đưa tới là được, cần gì tự mình mạo hiểm, lần sau không được như thế nữa.

Bì La Các mắt đỏ ngầu vung đao chém xuống, không cầu giết địch, chỉ mong được chết. Trương Đông Hải không tâm thường, thuận tay đoạt lấy đao, nhẹ nhàng như Bì La Các tự tay dâng lên vậy, sau đó năm ngón tay như vuốt ưng chộp vào sườn của Bì La Các, cú chộp này làm hắn hít thở cũng thành một sự thống khổ

Trương Đông Hải thuận thế đem Bì La Các vác lên, đặt vào cáng giáp sĩ chuẩn bị trước:" Số này chưa đủ đâu."

Hắn vừa buông tay, Bì La Các mới thở lại được, nhưng vì lửa giận xộc lên đầu, mắt trắng dã, ngất xỉu.

Khi Bì La Các lần nữa tỉnh lại thì mũi tên đỏ đã bị rút ra, do mũi tên bắn xuyên qua, nên đầu mũi tên vẫn hoàn chỉnh, không để lại trong thịt.

Bị thương chỉ ở phần cơ thịt, không chảy quá nhiều màu.

Bì La Các ấn vết thương cảm thụ tình hình của bản thân rồi ngồi dậy, nhìn bộ áo vải trên người, hắn không nói không rằng cởi ra tức thì, tuy trân truông không hay, nhưng còn hơn tiếp nhận ý tốt của người Đường.

Hắn lảo đảo từ lều đi ra phải đưa tay che mặt, bên ngoài mặt trời đã lên cao, nắng vàng trải đầy đất, hơn mười con voi lớn ở bên rừng cây hái lá non ăn. Trong quân doanh khắp nơi là bóng người qua lại bận rộn.

Xa hơn một chút ở sườn dốc có một đội ngũ quân Đường đang tập vung đao, tư thế vung đao của họ rất chỉnh tế, đao chém ra là tiến lên một bước.

Vân Sơ ngồi trên ghế mây lớn, tay cầm cuốn sách, bên cạnh có thiếu nữ xinh đẹp hầu hạ y uống trà, chỉ là thiếu nữ đó cứ có ý đồ nhìn về phía hắn, Vân Sơ dùng bàn tay rảnh rỗi xoay đầu thiếu nữ sang bên.

"Mặc y phục vào rồi hãng ra, dù ngươi muốn tỏ vẻ anh hùng thì cũng phải che cái mông của ngươi đi đã."

Giọng bực tức của Vân Sơ truyền tới, nếu chỉ có nam nhân, Bì La Các không mặc y phục cũng được, bây giờ có nữ nhân, lại còn xinh đẹp như thế, hắn vội vàng vào lều, †ìm y phục vừa ném đi.

Lý Tư thoát được cái đầu khỏi tay Vân Sơ, thì thâm:" A gia, hắn còn biết xấu hổ, như thế chứng tỏ hắn không định tự sát đâu."

Vân Sơ uống một ngụm trà:" Hắn vốn không định chết, nếu không đã chẳng xông vào trung quân có lực lượng phòng bị đông nhất."

Lý Tư lật bánh trên bếp lò:" Ý a gia là, nếu hắn không định sống nữa thì sẽ đột kích vào phía rừng phải không?"

"Con nói đúng rồi, đó là nơi duy nhất hắn có thể trốn thoát, đương nhiên chỉ là lý luận thôi. Bì La Các biết rõ điều đó, cho nên thời khắc ấy hắn hẳn là đã suy tính rất nhiều nên mới quyết định đột kích vào trung quân đối diện với ta. Hắn thấy nếu ta ở trung quân, hắn còn khả năng sống sót."

"Nói vậy là tên Bì La Ác này cũng tàn nhẫn lắm, hơn hai trăm người Nam Chiếu bị hắn dẫn vào Quỷ Môn Quan để tìm đường sống cho hắn. A gia vẫn muốn thả hắn à?"

Vân Sơ gật đầu:" Đây là mồi nhử tốt, thông minh, quyết đoán, năng lực hành động cao, chỉ huy không tệ, thêm vào là nhi tử Thịnh La Bì, không có thứ mồi nhử nào tốt hơn."

Bánh đã nướng cháy vàng, Lý Tư lật qua lật lại giữa hai tay cho bớt nóng:” Thì ra a gia câu Thịnh La Bì."

"Một tên thất phu mà thôi, không đáng để ta tốn công như vậy."

"Thế thì ai ạ, phía Nam Chiếu còn ai lợi hại hơn Thịnh La Bì sao ... Ưư ư..."

Hậu quả vừa ăn vừa nói là Lý Tư bị ngẹn bánh, vội vàng cầm cốc trà của Vân Sơ uống ực một ngụm, Vân Sơ nhìn vụn bánh dính đầy cốc trà của mình gõ đầu nàng một cái:" Ta muốn gieo hạt giống vào lòng người Nam Chiếu, hạt giống Gia Cát Vũ Hầu gieo năm xưa đã thối rữa rồi, ta phải gieo lại hạt khác, còn muốn nó lớn thành đại thụ chọc trời."

Lý Tư nhìn Bì La Các đã mặc y phục đi ra, hắn mặc quần áo vào rồi thì nàng không hứng thú nữa:" A gia không giết người thì sao làm được?"

"Giết người là cách nhanh nhất, nhưng không phải là cách tốt nhất, hiệu quả chỉ nhất thời thôi." Vân Sơ đem trà Lý Tư uống thừa đổ ra đất, Lý Tư liền cho thêm nước:
Bình Luận (0)
Comment