Q7 - Chương 040: Tể chấp thiên hạ. (2)
Q7 - Chương 040: Tể chấp thiên hạ. (2)Q7 - Chương 040: Tể chấp thiên hạ. (2)
Bì La Các dè chừng đứng cách Vân Sơ năm bước, mặc dù người này từ đầu tới cuối tỏ ra hết sức thiện chí, không có bất kỳ chút ác ý nào phát ra từ con người y, nhưng hắn cứ có cảm giác đe dọa, đây là người rất đáng sợ:" Ngươi định giết ta à?"
Vân Sơ khẽ lắc đầu:" Ta từng nói, ngươi còn trẻ, chưa từng nếm trải những thứ mỹ hảo của nhân gian, chết thì quá đáng tiếc. Với lại ngươi có muốn chết đâu."
"Thả ta đi ngươi sẽ hối hận." Bì La Các gần giọng:
Tên ngốc dám đe dọa a gia, Lý Tư phì cười, lại thấy làm vậy không thích hợp, vội che miệng, làm bộ đoan trang pha trà.
Sắc đỏ trên mặt Bì La Các nhanh chóng lan toàn thân, hắn vốn đen, bây giờ lại bị một thiếu nữ xinh đẹp cười, máu dâng lên, lại càng đen hơn.
Vân Sơ phẩy tay với Bì La Các:" Mau đi đi, nếu không bọn họ lại cười ngươi."
Bì La Các không đi, hai chân dẫm lên cỏ:" Làm sao ngươi biết ta đánh lén?"
"Tất nhiên là có người nói với ta rồi."
"Có gian tế sao?"
"Ngươi nghĩ sẽ hiểu thôi, bản soái lấy ra bao nhiêu vật tư giao dịch với Nam Chiếu các ngươi như thế, muốn có chút tin tức khó gì. Ngươi đốt vật tư, không biết rằng bao nhiêu người đang muốn dùng thảo dược, lông vũ, da thú trao đổi chúng, bọn họ ắt hận ngươi." Vân Sơ chỉ ra điều hiển nhiên:
Bì La Các từ từ ôm ngực thi lễ với Vân Sơ, sau đó xoay người đi về phía rừng đàn voi đang ăn.
Lý Tư bực bội:" Tên này không biết lễ nghỉ gì cả, a gia đã tha cho hắn rồi, hắn không biết nói lấy một câu cám ơn, vội vàng đi mất."
Vân Sơ uống một ngụm trà mới:" Hắn vội đi tìm gian tế mà."
"Làm gì có gian tế, chẳng qua là hắn ngốc bị a gia thấy hết ý đồ từ đầu thôi." "Đứa bé ngốc này lại đi nói người ta ngốc, phải có gian tế chứ, nếu không con bảo Bì La Các về giải thích trận thảm bại này như thế nào?"
Lý Tư ồ một tiếng:" Hắn về kiếm một kẻ mình không thích rồi giết đi."
Vân Sơ thoáng nghĩ rồi lắc đầu:" Con đánh giá thấp hắn rồi, cách cục của hắn chắc chắn là tính toàn lớn hơn, hắn hẳn sẽ tìm một kẻ hay xung đột với phụ thân hắn để gán cho tội gian tế, giúp củng cố địa vị của Thịnh La Bì."
"Con hiểu rồi, a gia cho hắn về để tìm một kẻ chướng mắt làm gian tế giết đi, đợi những người tận mắt nhìn hắn đột kích thất bại trở vê mang theo câu chuyện khác, người ta sẽ nghi ngờ chuyện hắn nói có gian tế, thế là các sơn đầu khác đều bất mãn với cha con hắn."
"Lần này thì con lại nghĩ nhiều rồi, ta làm chuyện này chỉ để thuận tiện cho đám Vân Cẩn sau này vào tây nam thôi."
Nhắc tới Vân Cẩn, Lý Tư chạy tới nằm dựa vào lưng Vân Sơ nũng nịu:" A gia, Mỹ Ngọc Nhi chẳng phải chỉ đi cướp ít vàng sao, thế nào mà bây giờ lại chưa có tin tức gì? Mà làm sao phải vì chút tiền mà mạo hiểm chứ?"
Vân Sơ hừ lạnh:" Có câu hoàng đế không sai khiến quân đói, phụ hoàng con thì hay lắm, đại quân xuất phát, trừ vật tư lương thảo thì không cho đồng nào, chỉ nói một câu mọi thu hoạch thuộc về Trường An."
"Con thấy chợ giao dịch rồi đấy, bọn họ mang tới cái gì quý giá trao đổi không? Có tới Nam Chiếu cướp hết tiên tài ở đó về Trường An cũng được mấy đồng chứ?"
Lý Tư cười to:" Phụ hoàng con nhất định sẽ hối hận."
"Sao con nghĩ thế?"
"Chuyện lỗ vốn như vậy mà a gia lại nhận, con đoán từ lúc a gia xuất binh là phụ hoàng con hối hận rồi, hi hi."
Vân Sơ đứng dậy xoa đầu Lý Tư không nói gì, đi vê phía đàn voi bên rừng.
Đàn voi nhìn thấy Vân Sơ cong vòi kêu tu tu chào đón, một trận gió thổi tới, rừng rậm phương nam vang lên tiếng rì rào, Vân Sơ cảm giác rừng sâu đang muốn nói chuyện với mình, bởi lúc này đây y là chúa tể tây nam.
Cùng lúc đó một vị chúa tể khác đặt cái kính phóng đại đường kính nửa thước xuống một cái đệm lông hươu, ném tấu sớ của Chu Hưng sang bên, thứ này rất tốt, bây giờ hắn có thể đọc tấu chương mà không cần ai giúp nữa rồi, tuy hơi chậm một chút, song không thành vấn đề.
Vũ Mị tò mò nhìn cái kính phong đại bên cạnh Lý Trị:" Lần này Ôn Nhu tới Lạc Dương chỉ vì đích thân dâng lên bệ hạ thứ này sao?"
Tâm trạng lúc này tâm trạng của Lý Trị rất tốt, lại cẩm cái kính phóng đại lên:" Nàng biết làm ra thứ này khó thế nào không, trước tiên tìm được thủy ngọc trong thế này vốn là không dễ dàng, lại tìm cao thủ tượng nhân ngày đêm dùng da hươu mài thành hình dáng này tốn thêm nhiều thời gian. Đừng thấy nó nhỏ mà xem thường, họ đã mài hơn trăm tấm thủy ngọc mới có được một món bảo bối này."
"Ôn Nhu nói, độ cong của mặt kính không được phép có sai lệch nào, nếu không toàn bộ miếng ngọc sẽ vứt bỏ. Vì thấy trẫm xem tấu chương bất tiện, hắn mới tốn công sức làm ra thứ bảo bối này."
Lý Hoằng ngồi chếch bên phải lấy ra một chiếc kính phóng đại:" Hài nhi cũng có một cái."
Lý Trị cầm lấy soi tấu chương rồi ném lại:" Cái của ngươi là cái có tỳ vết, đọc chữ không tốt."
"Vì công dụng khác nhau ạ, cái của phụ hoàng là dùng để xem tấu chương, còn của hài nhi là để chơi thôi."
"Chơi thế nào?"
Lý Hoằng dùng kính phóng đại của mình đặt trước ánh mặt trời, từ từ điều chỉnh tiêu cự, chỉ chốc lát sau trên tấu chương xuất hiện điểm sáng. Lý Trị và Vũ Mị chăm chú nhìn điểm sáng đó hóa đen rồi lửa bùng lên, Lý Hoằng ném tấu chương đang cháy vào bồn lửa, giải thích:" Vì ánh sáng và lửa vốn cùng nguồn, đều là một thứ năng lượng, thứ này xuất hiện đã chứng thực học vấn con học trước kia."
Lý Trị nghe vậy gật gù:" Bảo sao Ôn Nhu hiến lên vật này dặn đi dặn lại là không được nhìn dưới nắng, té ra là vì vậy."
Vũ Mị nhìn hai cha con bọn họ cầm kính phóng đại đi châm lửa khắp nơi, bất mãn nói:" Thái tử, vì sao bản cung không có?"
Lý Hoằng vội giải thích:" Kính của phụ hoàng do Trường An huyện lệnh Ôn Nhu chuyên môn mang tới kính hiến, của hài nhi được hắn thuận tiện mang theo. Còn kính của mẫu hậu do Vân Ngu thị hiến lên, vận chuyển bằng quan dịch nên chậm một chút."
Trong lúc Lý Hoằng giải thích với Vũ Mị thì Lý Trị đã đốt cái giường gấm của mình đen mấy chỗ, đến cả con gấu lớn cũng bị đốt mông, kêu đau đớn chạy mất, hắn thì cười tới gập người.